Giáo dục không có khái niệm ‘xong việc’

Rate this post

Tôi vẫn muốn có thể làm những công việc có ích cho mọi người và giúp tôi giữ vững tâm trí và tinh thần. Tôi vẫn chưa đưa ra quyết định vì vẫn còn một thời gian nữa. Nhưng có lẽ tôi đã quá già để quay lại thương trường.

Bà Đàm Bích Thủy

Sau khi bà Đàm Bích Thủy tuyên bố sẽ thôi giữ chức vụ Hiệu trưởng Đại học Fulbright Việt Nam, nhiều người quan tâm đến giáo dục đã rất bất ngờ vì nhiều năm qua, hễ nhắc đến “bà Đàm Bích Thủy” là nghĩ ngay đến “Fulbright Việt Nam”. ”và nói đến“ Fulbright Việt Nam ”là nghĩ đến“ Đàm Bích Thủy ”.

Nhân dịp này, bà Đàm Bích Thủy đã dành cho phóng viên Tuổi Trẻ cuộc phỏng vấn riêng.

Đúng thời điểm

* Tại sao lại đến lúc phải chia tay, thưa bà?

– Theo kế hoạch, tôi sẽ thôi giữ chức chủ tịch Đại học Fulbright Việt Nam vào mùa hè năm 2023. Khi đó, lớp sinh viên Fulbright đầu tiên của Việt Nam sẽ tốt nghiệp và cộng đồng sinh viên sẽ chính thức quy mô lớn hơn. 1.000 người. Công tác chuẩn bị xây dựng cơ sở chính của trường tại TP Thủ Đức đã sẵn sàng, đặc biệt là về tài chính.

8 năm qua là chương đầu tiên của Fulbright Việt Nam, từ con số “0” trở nên có nền tảng, không quá vững chắc nhưng đã định hình rõ ràng. Vì vậy, đây là thời điểm tốt nhất để truyền ngọn đuốc cho ai đó biết vươn xa, để họ có thể đưa Fulbright lên một giai đoạn mới – một giai đoạn có thể tăng gấp đôi hoặc gấp ba quy mô của trường.

* Nhưng bạn có nghĩ mình có thể – và có thể – viết tiếp chương mới này cho Fulbright Việt Nam không?

– Mỗi giai đoạn phát triển của tổ chức đều cần một người phù hợp thực hiện. Nhiệm vụ của tôi là giúp xây dựng Fulbright từ những ý tưởng đến những nền tảng đầu tiên. Trong vòng 5-10 năm tới, sứ mệnh của các lãnh đạo Fulbright tiếp theo sẽ rất khác, đã đến lúc cần có những bước phát triển mới trên nền tảng của quá khứ.

Tôi nghĩ rằng một trường đại học nên được xem như một tổ chức hơn là một vấn đề của các cá nhân. Tất nhiên, mỗi cá nhân đều có những đóng góp, nhưng suy cho cùng, trường đại học là câu chuyện của một tổ chức, nơi có nhiều người cùng đóng góp, chung tay. Với tôi, 8 năm qua là quá đủ và dài.

Quá trình chuyển đổi cũng nên xảy ra vào thời điểm bạn để người kế nhiệm làm tốt nhất công việc của mình. Tôi mất nhiều thời gian từ khi thông báo đến khi chính thức từ chức vì việc tìm kiếm chủ tịch mất rất nhiều thời gian và công sức và nhiều bên sẽ tham gia lựa chọn ứng viên.

* Bạn đã tận hưởng điều gì từ chuyến hành trình của mình tại Fulbright Việt Nam khi rời đi?

– Trong 8 năm qua, tôi thấy sự ủng hộ của xã hội đối với giáo dục nghệ thuật tự do ngày càng lớn. Trước đây có nhiều người nghi ngờ, bây giờ nhiều người đã chấp nhận. Sự hỗ trợ này không chỉ trong phạm vi gia đình mà còn thông qua sự đóng góp tài chính, công sức và thời gian của nhiều người cho Fulbright.

Nhưng liệu sinh viên Fulbright có “trụ được” trong môi trường Việt Nam? Nhìn vào lứa sinh viên đầu tiên sẽ tốt nghiệp vào năm 2023, trong 3 năm gần đây, các bạn đều phải đi thực tập và hầu hết đều được đánh giá cao. Nhiều bạn đã nhận được lời mời làm việc sau khi tốt nghiệp.

Nhiều doanh nghiệp cho rằng khi đối mặt với những vấn đề hoàn toàn mới, sinh viên Fulbright thường vượt trội hơn so với các đồng nghiệp của họ trong việc nhìn nhận vấn đề và đưa ra giải pháp. Một khả năng khác là khả năng làm việc nhóm và quản lý một đội, khi nhà trường yêu cầu bạn ở lại toàn thời gian và sống chung với những sinh viên đến từ nhiều vùng miền có hoàn cảnh và tính cách khác nhau. tách rời.

Bà Đàm Bích Thủy: Giáo dục không có khái niệm xong - Ảnh 3.

Sinh viên Đại học Fulbright Việt Nam – Ảnh: FUV

“Những người mới nên khác với tôi”

* Có điều gì khiến bạn tiếc nuối khi không thể làm được trong những năm ở Fulbright không?

– Nhiều. Tôi rất kỳ vọng rằng nếu không có COVID-19 vào đầu năm 2023, sinh viên Fulbright sẽ có thể học tập tại cơ sở mới ở Thành phố Thủ Đức. Đó sẽ là nơi rộng rãi hơn cho các em học tập và tổ chức nhiều sự kiện.

Tôi vẫn hy vọng sẽ có nhiều hoạt động hơn nữa dành cho sinh viên. Đặc biệt, tôi mong rằng chương trình sẽ có thêm nhiều môn học, tuy nhiều người có thể thấy nó không hẳn hữu ích cho sự nghiệp tương lai của học sinh, nhưng sẽ giúp cuộc sống của các em “phong phú” hơn, chẳng hạn như các lớp học về âm nhạc và hội họa. Nhưng nếu tôi không làm được thì người khác sẽ làm.

* “Người khác” ở đây có thể hiểu là chủ tịch mới. Người kế nhiệm này sẽ là gì, thưa bà?

– Có một quy định là tôi sẽ không trực tiếp tham gia tuyển chọn người kế vị vì có thể tôi sẽ tuyển những người giống mình. Tôi chỉ đưa ra ý kiến ​​và quyết định sẽ thuộc về một ủy ban tìm kiếm.

Người này nên có ý kiến ​​khác với tôi để tổ chức đón một luồng gió mới, không thể ở lại như những gì cô Thủy đã làm. Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng những điều tốt đẹp dành cho Fulbright sẽ vẫn còn.

* Vì sao anh thường dành nhiều thời gian cho các buổi nói chuyện giáo dục với các bạn trẻ trên cả nước, hầu như lần nào được mời anh cũng sẵn sàng tham gia?

– Theo tôi, giáo dục nên là sự nghiệp chung chứ không phải là một công việc chỉ giới hạn trong khuôn viên trường đại học hay cộng đồng Fulbright. Bởi vì Fulbright không thể trở thành một trường lớn có thể nhận mọi học sinh đến từ Việt Nam. Bên cạnh đó, mô hình của nó có thể không phù hợp với tất cả học sinh.

Vì vậy, tôi đánh giá cao cơ hội dù chỉ 1-2 giờ, 3-4 ngày để giao lưu với các bạn trẻ trong các buổi hội thảo, trường hè, trường đông để mang lại kiến ​​thức và khái niệm mới về giáo dục cho các bạn.

Tôi cũng muốn truyền tải thông điệp về tinh thần học tập suốt đời. Bạn không nhất thiết phải học 4 năm đại học, học thạc sĩ, tiến sĩ là “xong việc”. Trong giáo dục không có khái niệm “xong việc”. Nên duy trì thói quen tìm hiểu, đọc sách và tò mò. Bạn có thể tò mò về những thứ mà bạn vẫn chưa quan tâm, nhưng vẫn có thể đọc và hiểu chúng.

* Mọi người đã quen với hình ảnh bà Đàm Bích Thủy trong ngân hàng và trong trường đại học, không biết hình ảnh ngoài đời của bà? Bạn có áp dụng “giáo dục khai phóng” cho chính con cái của mình không?

– Ở nhà, tôi áp dụng các nguyên tắc ở Fulbright cho các con của mình. Tôi khuyến khích con tôi học tập và đọc nhiều. Tôi không chỉ đọc và quan tâm đến nghề, mà còn nhiều thứ khác.

Con trai tôi từng hỏi ý kiến ​​của tôi khi phải chọn môn học ở trường trung học: con nên chọn môn dễ lấy điểm A hay môn khó để thử thách? Tôi khuyến khích hướng thứ hai vì chinh phục những môn quá dễ chỉ để đạt điểm cao không phải là mục đích của việc học. Con tôi đã nghe lời và chăm chỉ học tập để có kết quả tốt.

Từ câu chuyện thực tế của con, tôi cũng yên tâm hơn khi ngồi nói chuyện với phụ huynh. Không phải ở trường, tôi đề cao giáo dục khai phóng mà ở nhà, tôi dạy con theo một cách khác. Nhưng tất nhiên mỗi gia đình đều có một kinh nghiệm nuôi dạy con cái riêng, không thể có một công thức chung cho tất cả mọi người.

Sự lạc quan của Người lãnh đạo

Trao đổi với Tuổi Trẻ, TS Nora Taylor – Đại học Fulbright Việt Nam – cho biết những ai có cơ hội làm việc với bà Đàm Bích Thủy sẽ nhận thấy sự lạc quan rất lớn của bà.

Những năm đầu thành lập trường đầy khó khăn, đặc biệt là 2 năm đối mặt với dịch bệnh COVID-19, nhưng cô Thủy luôn truyền cho tập thể của mình niềm tin tưởng vượt qua thử thách. Sự nhiệt tình và tinh thần luôn vui vẻ giúp đỡ đồng nghiệp của cô luôn hướng đến những giá trị chung của nhà trường.

Trong khi đó, Nhiên Đinh – tân sinh viên lớp 5 Đại học Fulbright Việt Nam – chia sẻ hình ảnh cô Thủy với những hoạt động không ngừng vì giáo dục là một trong những ấn tượng lớn nhất, thu hút các bạn. đi học. Nhiên cho biết, cô học được ở mình sự quyết tâm hướng tới mục tiêu mà mình đã đề ra đến cùng, bên cạnh sự nỗ lực đóng góp cho cộng đồng.

Theo Trọng Nhân

Leave a Comment