Nơi để trở lại

Rate this post

Tôi nói “có” một câu trả lời cho câu hỏi của cô Hai. Xuống xe, bước vào con phố dệt kim nhỏ quen thuộc dẫn đến ngôi nhà chứa đầy kỷ niệm tuổi thơ, tôi gặp cô Hai có lẽ đang đi chợ sáng. Quê tôi là thế, hễ gặp nhau có khi không nhìn rõ mặt, lời chào đã bay mất. Tôi dừng lại nói chuyện với em thêm vài câu, chợt thấy những mệt mỏi vì chặng đường dài vừa đi qua đã tan biến.

Quê tôi lúc đó cũng không nghèo lắm, nhưng quanh quẩn với ruộng đồng nên rất ít cơ hội việc làm cho những thanh niên sau này lớn lên. Hầu hết thế hệ chúng tôi sau khi học xong lớp mười hai, có khi chỉ học hết lớp mười, đều vào Sài Gòn tìm cơ hội kiếm sống, cơ hội đổi đời. Và tôi cũng không ngoại lệ trong đám đông đó.

Và trong những ngày nghỉ lễ, những người trẻ này lại có dịp trở lại. Gặp nhau, người ta thường hỏi “Sài Gòn về bao giờ?”.

“Sài Gòn đã về” nghe hay quá! Tôi nhớ những ánh mắt của lũ trẻ trong xóm nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi tôi cho chúng những chiếc bánh, những gói kẹo màu đỏ, tím, vàng. Rồi các dì cũng xúm vào hỏi “Công việc, lương bổng thế nào?”. Thực ra lúc đó tôi kiềm chế đến mức không mở mũi ra được.

Nơi để trở về - ảnh 1

Miền Tây quê hương luôn là nơi để trở về

Ở nhà thì khỏi cần nói. Những ngày tôi ở nhà, bữa nào cũng được bố nấu cho toàn những món đặc sản. Lẩu mắm, cá bống kho tiêu, gà luộc, nộm chuối thơm… Hồi đó, tôi ít khi thắc mắc bữa cơm hàng ngày của bố mẹ là gì, cứ vô tư thưởng thức hết các món. ngon của những bữa ăn sum họp, thậm chí khi đi du lịch, họ mang theo đủ loại bánh trái.

\N

Nói chung, “Sài Gòn trở lại” luôn được vùng quê nghèo của tôi đón nhận bằng tất cả tấm chân tình.

Lạ thay, dường như hình ảnh “quê hương” trong lòng những người “từ Sài Gòn trở về” lại không thiêng liêng đến thế. Hay vì từ “Sài Gòn đã trở lại” mà người ta thấy mình kiêu ngạo đến mức kém tôn trọng người dân sống ở đó?! Cũng có thể với nhiệt huyết tuổi trẻ họ lao ra bên ngoài với những tham vọng, sự bồng bột, dại dột cùng với những thất vọng, mất mát, đau thương… để rồi họ dùng những vật chất ít ỏi mà mình có được để đi lên. đối mặt với cuộc sống, với những người ở lại vùng quê yên bình này như một cách tự chữa bệnh.

Cũng không rõ ràng! Nhưng dường như những người dân quê tôi không quá quan tâm đến điều đó. Họ ở lại đó, hàng ngày làm ruộng, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày. Gặp nhau trên phố, họ cười rạng rỡ, hớn hở: “Về Sài Gòn đi đâu vậy? Đẹp trai chết tiệt!” Sau đó, cuộc di cư lớn nhất trong lịch sử do Covid xảy ra vào năm ngoái, họ vẫn mở rộng vòng tay chào đón những người lưu vong mệt mỏi, tan nát cõi lòng. Hãy quan tâm và hàn gắn bằng tình yêu thương để rồi nếu muốn những đứa trẻ ấy tiếp tục vội vã …

Chiều muộn, tôi thong thả ngồi trên bờ đê của con sông nhỏ không tên, một nhánh nhỏ của suối Cổ Chiên, nhìn lũ trẻ đen nhẻm nhảy xuống tắm. Tắm cũng chán, bọn trẻ rủ nhau mặc lại quần áo rồi về nhà ăn cơm. Không còn bị xáo trộn, dòng sông trở lại vẻ yên bình vốn có, trôi. Dòng sông quê vẫn thế, vẫn từng ngày chảy mang phù sa tưới tiêu cho đồng ruộng; hàng ngày là nơi để các em tắm rửa, gột rửa những bụi bẩn của cuộc sống. Không biết có bao nhiêu đứa trẻ lớn lên nhớ về dòng sông ấy. Không quan trọng, dòng sông vẫn thế, hiền hòa và vị tha. Tha thứ cũng đủ để khiến một đứa trẻ không bằng em cảm thấy xấu hổ về tuổi trẻ kiêu ngạo, bồng bột và dại dột của mình. Dù từ Sài Gòn hay từ bất cứ nơi đâu thì miền Tây quê hương luôn là nơi để trở về.

Leave a Comment