Xin đừng gay gắt với ‘mì Quảng Phan Thiết’

Rate this post

Xin đừng quá khắt khe với mì Quảng Phan Thiết - Ảnh 1.

Bún vịt / thịt heo rất quen thuộc với người dân Phan Thiết – Ảnh: NGỌC ĐÔNG

Là một người Phan Thiết (Bình Thuận), tôi hoàn toàn đồng ý với những gì tác giả đã nêu.

Cá nhân tôi cũng đã có bài trên báo Bình thuận chỉ ra 6 điểm khác biệt cơ bản giữa mì Quảng ở Phan Thiết và mì Quảng ở xứ Quảng. Các câu lệnh được đưa ra cũng tương tự như vậy.

Đáng nói là những ý kiến ​​trái chiều bên dưới bài viết. Nói thì trái ngược, nhưng thực ra phần lớn ý kiến ​​đều gom vào đó là “chê” nhiều hơn là “khen”.

Mọi người – có lẽ những thực khách đã có dịp ăn Mì Quảng Phan Thiết đều cho rằng món này ngọt quá. Một số độc giả bình luận: “Chè Phan Thiết đây rồi”. Thực sự, tôi không biết nên buồn hay nên vui.

Một luồng ý kiến ​​khác lại chung chung gay gắt cho rằng “nếu món ăn có tên là ‘mì Quảng’ thì nên chế biến theo kiểu ‘mì Quảng chính gốc’ ‘, nhưng cải biên như mì Quảng Phan Thiết thì … khó chấp nhận, là “đánh lừa thực khách” (nhận xét bằng lời nói). Có ý kiến ​​cho rằng “bạn” phải “lấy tên mình”, phải gọi là “hủ tiếu Phan Thiết” (!) Chứ không phải “mượn tên bạn”.

Tôi tin chắc rằng nhiều người Phan Thiết – nhất là thế hệ trước – từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến món khoái khẩu của quê hương mình là mì Quảng Phan Thiết chứ ít hoặc ít có dịp tiếp xúc với món ăn này. Mì Quảng xứ Quảng.

Trên thực tế, trong phạm vi tỉnh Bình Thuận, món bún Phan Thiết phổ biến nhất là ở khu vực thành phố Phan Thiết. Ở một số địa phương trong tỉnh có đông đồng bào gốc Quảng vào đây sinh sống, lập nghiệp – như huyện miền núi Đức Linh, Tánh Linh chẳng hạn, món mì Quảng kiểu miền Trung vẫn hiện diện và đang phổ biến hơn.

Xin đừng gay gắt với mì Quảng Phan Thiết - Ảnh 2.

Mì Quảng Phan Thiết có màu rất đặc trưng – Ảnh: NGỌC ĐÔNG

Ngoại trừ sự giống nhau về tên gọi, theo tôi, cũng khó có thể xác định được món mì Quảng Phan Thiết có nguồn gốc từ đâu, xuất xứ như thế nào, hay có bị ảnh hưởng bởi món mì nổi tiếng xứ Quảng hay không.

Nhưng nếu có ảnh hưởng thì qua quá trình giao lưu, tiếp biến văn hóa, những thay đổi, khác biệt trong ẩm thực là điều hoàn toàn bình thường.

Người dân Phan Thiết rõ ràng không cố tình dùng “thương hiệu” mì Quảng làm “nhái” để làm gì. Thật bất công!

Là một người sinh ra và lớn lên ở Phan Thiết, ăn mì Quảng ở đây từ khi mới 3-4 tuổi, đến nay đã gần 30 năm, cũng chừng đó thời gian mà mì Quảng Phan Thiết có. Người dân Phan Thiết đã quá quen thuộc với hương vị và tên gọi của món ăn này từ khi nào.

Xin đừng gay gắt với mì Quảng Phan Thiết - Ảnh 3.

Mì Quảng Phan Thiết chỉ có hai loại “thứ” là vịt hoặc heo, tuyệt đối không có gà hoặc hải sản – Ảnh: NGỌC ĐÔNG

Trong hàng chục bình luận trên Tuổi Trẻ Online, hiếm có ý kiến ​​“đừng chê ẩm thực địa phương khác mà hãy tôn trọng nó!”. Đúng.

Văn hóa Việt Nam thống nhất trong đa dạng. Sự đa dạng trước hết đến từ tính đa dân tộc, đa vùng miền, mà biểu hiện dễ thấy nhất là trong văn hóa ẩm thực.

Người Hà Nội không ít lần… lắc đầu ngán ngẩm với các món ăn Sài Gòn.

Người miền Trung không ít lần có thể… nhăn mặt trước những món ăn miền Tây.

Người miền xuôi có thể nhiều lần… mắc cỡ với những món ăn miền núi.

Nhưng trên hết, cần có tinh thần bao dung có văn hóa. Mình ăn ngon chưa chắc người khác đã thấy ngon, nhưng các bạn đừng vội nói “vu oan” nhé. Thời đại thế giới phẳng và toàn cầu hóa đòi hỏi sự khoan dung về văn hóa hơn bao giờ hết.

Trên báo chí, không khó để bắt gặp những dòng tiêu đề như “10 loại thực phẩm đáng sợ nhất …”, “Những loại thực phẩm đáng sợ nhất …”. Điều đó rất thực tế không nên.

Bạn sẽ nghĩ sao nếu người phương Tây nhăn mặt, bịt mũi, “khóc thét” và dùng những từ như “kinh dị”, “đáng sợ” cho nước mắm – thứ được coi là quốc hồn quốc túy của Việt Nam?

Lướt và đọc tất cả các bình luận ở trên Tuổi Trẻ OnlineThành thật mà nói, là dân địa phương, hơi buồn và tự ái. Xin ghi đôi dòng chia sẻ.

Xin đừng gay gắt với mì Quảng Phan Thiết - Ảnh 4.

Mì Quảng chỉ ăn với nước dùng đặc sệt – Ảnh: NGỌC ĐÔNG

Nhà văn xứ Quảng Nguyễn Nhật Ánh có một tập văn xuôi nổi tiếng Người Quảng ăn mì Quảngcũng là tiêu đề của một bài báo trong tập đó.

Cái khó nhất với mì Quảng, không có ai như người dân “Quảng Nam nghịch ngợm”. Mỗi người sẽ có một “tiêu chuẩn” riêng cho thế nào là một tô mì Quảng chính hiệu.

Bởi lẽ, như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh lý giải: “Vì mì Quảng là món ăn chỉ có trong ký ức và trải nghiệm của mỗi người mà thôi!”.

Vì vậy, với những món ăn của những vùng miền khác, dù nó quá xa lạ với chúng ta, hay không hấp dẫn, thậm chí là… dở tệ, thì hãy luôn nhớ rằng món ăn đó chắc chắn là “kỷ niệm và kinh nghiệm” của nhiều người khác.

Hãy rất tôn trọng và khoan dung có văn hóa trước thức ăn. Cảm ơn bạn.

6 điểm khác biệt cơ bản giữa mì Quảng (xứ Quảng) và mì Phan Thiết

Mỳ ống: Sợi mì Quảng có sợi màu vàng hoặc trắng, bản dẹt, sợi to; còn mì Quảng Phan Thiết dùng sợi mì trắng, tươi, bản nhỏ (có thể kèm mì vàng).

Lượng nước dùng: Nước mì Quảng rất ít hoặc chan ngập mặt; Ngược lại, mì Quảng Phan Thiết nhiều nước hơn, ít nhất lượng mì trong tô phải ngập.

Mì quảng ở Phan Thiết

Mì Quảng Phan Thiết – Ảnh: NGỌC ĐÔNG

Nhân mì: Mì Quảng có thể cho thêm tôm, cá, thịt heo, gà, trứng…; nhưng hủ tiếu Phan Thiết chỉ dùng thịt heo hoặc vịt (ít khi có gà) chứ hoàn toàn không có nguyên liệu hải sản. Thêm một lưu ý nhỏ nữa, trong phần gia vị để ướp thịt, mì Quảng sử dụng củ nén, còn mì Quảng Phan Thiết thì không.

Đánh hơi: Mì Quảng có vị cay, mặn và cay hơn một chút (ảnh hưởng của ẩm thực miền Trung?), So với Phan Thiết, mì Quảng nổi bật hơn về vị ngọt (ảnh hưởng của ẩm thực miền Nam?).

Món ăn cùng nhau: Mì Quảng ăn kèm với bánh tráng nướng và nhiều loại rau sống, còn mì quảng Phan Thiết không ăn kèm với bánh tráng mà chủ yếu ăn với rau húng, giá bèo và giá sống.

Màu chủ đạo tổng thể: Mì Quảng có màu vàng tươi (vàng nghệ); Mì Quảng Phan Thiết có màu đỏ cam nổi bật của màu dầu điều.

Leave a Comment