’10 năm công tác trong ngành y không bằng nhân viên quán phở’

Rate this post

Với mức lương chỉ 5,7 triệu đồng mỗi tháng, tôi còn không lo được cho bản thân chứ chưa nói đến việc nuôi con.

Tôi đã tốt nghiệp đại học hệ chính quy chuyên ngành Điều dưỡng, đến nay thời gian công tác của tôi đã bước sang năm thứ 10. Thời gian gần đây, tôi có đọc những bài báo nói về việc bác sĩ, y tá không đủ sống, tình trạng thừa nhân lực. Nhân viên y tế nghỉ việc tăng cao, tôi cũng muốn đóng góp một chút ý kiến ​​về vấn đề này.

Không biết lương và chế độ đãi ngộ ở các bệnh viện lớn, bệnh viện tư như thế nào để cán bộ chúng tôi gắn bó, tâm huyết với nghề, nhưng dù yêu nghề đến đâu, tâm huyết đến đâu. đủ sống, đủ nuôi con … rồi mới nói tiếp. Có câu “Có thực mới vực được đạo” là vì vậy.

Tôi làm việc tại bệnh viện tuyến huyện, lương khởi điểm hàng ngày từ 2,34 triệu đồng. Tuy nhiên, đến nay sau gần chục năm công tác, tính cả ưu đãi ngành và phụ cấp độc hại, lương của tôi đến nay chỉ còn 5,714 triệu đồng.

Ở cơ sở như chúng tôi, hôm nào họp giao ban, Ban giám đốc cũng đề cập đến việc đóng BHYT, tự thu chi, kinh phí giảm thì khoảng một, hai năm nữa đơn vị không còn tiền nữa. trả. lương nhân viên. Trong khi đó, ba bốn năm qua, chúng tôi không có một kỳ nghỉ nào.

Nói là tiến tới tự chủ về tài chính nhưng nhân viên y tế không đủ, máy móc cũ kỹ, bệnh viện xuống cấp. Vào mùa mưa, nhiều phòng khám ẩm ướt, nấm mốc, đọng nước… Thực sự khó cạnh tranh với các phòng khám, bệnh viện tư nhân mới mở. Trong khi một số thủ đoạn hay vật tư không thể đóng bảo hiểm, lập bảng kê thu chi sợ sai, không có hướng xử lý mới dám thu.

Ở tuyến huyện, nhiều bệnh nhân nghèo, không có tiền nên bệnh viện phải cấp phát miễn phí. Trực đêm, bệnh nhân say xỉn đánh nhau, phải khâu vết thương, chụp X-quang các kiểu nhưng đều không trả. Bệnh viện chỉ có một bảo vệ trực, nhưng thường xuyên không dám làm gì nên chúng tôi coi như mất trắng.

Mình đi đẻ ở tuyến trước, mỗi cái tăm bông hay gì đó bệnh viện cũng thu rất kỹ. Còn tuyến dưới khi làm thủ tục sẽ không được trả tiền vật tư, trong khi số tiền thu được để làm thủ tục không đủ bù tiền vật tư, phí nhân viên.

>> ‘Bác sĩ 5 năm không bỏ vốn đi học Y khoa’

Lương nhân viên y tế cơ sở có đủ sống? Tôi dám nói “không”. Tôi ở trong khu công nghiệp, lương công nhân khu này bình quân một tháng 9-10 triệu đồng là chuyện bình thường, lương nhân viên quán phở tuyển phụ việc cũng được 7 triệu đồng. Tức là những người lao động chân tay cũng có mức lương cao hơn chúng ta.

Nhiều lúc tôi tự nghĩ, nếu không có chồng đồng hành cùng mình nuôi con thì lương của mình có đủ lo cho bản thân chứ đừng nói đến việc nuôi con. Nhân viên y tế ở khu vực phía Nam, ví dụ như bệnh viện của tôi, chủ yếu là người miền Bắc và miền Trung vào xin việc. Chúng tôi không có nhà hay đất. Chúng tôi phải trả tiền thuê nhà đắt đỏ hàng tháng. Mỗi khi giá xăng tăng, lương tối thiểu vùng cũng tăng theo. Là chủ nhà trọ, giá nhà tăng, các chi phí sinh hoạt khác cũng tăng theo.

Trong khi đó, lương cơ sở tính cho công chức nhiều năm không tăng một lần. Lương thấp, giá nhà đất cao, nghĩ đến tương lai đến bao giờ mới mua được nhà đất? Thực sự, nếu có cơ hội thay đổi công việc, hoặc những người trụ cột trong gia đình, phải lo kinh tế thì chắc chắn với mức lương hiện tại họ sẽ phải kiếm việc làm thêm hoặc chuyển ra ngoài.

Trong thời kỳ dịch bệnh, các nhân viên y tế đã làm việc rất vất vả. Nhiều người thông cảm và ghi nhận sự cố gắng của chúng tôi. Tuy nhiên, bên cạnh sự ghi nhận đó, chúng tôi cũng cần được trả một mức lương tốt hơn.

Hiện tại, một ca trực cấp cứu 24/24 giờ chỉ được trả 115.000 đồng – số tiền không đủ để chúng tôi ăn ba bữa, mua cà phê, nhậu nhẹt để thức trắng đêm. Vì vậy, hai ba ngày sau, chúng tôi vẫn còn mệt, nhưng chưa kịp lấy lại sức, chúng tôi đã sang ca mới. Rồi chuyện phải để đứa con mới 12 tháng tuổi ở nhà để mẹ đi trực, nếu không có ông bà, người thân bên cạnh hỗ trợ thì tôi không biết phải xoay người ra sao?

Bệnh viện công tự chủ về tài chính, trong khi không cạnh tranh được với các đơn vị tư nhân xung quanh, đội bảo hiểm… nên bốn năm năm nay, đơn vị chúng tôi chẳng được lợi gì, thưởng Tết cũng bọt bèo. tỉnh, huyện hỗ trợ vài triệu đồng. Trong khi thời gian đào tạo dài, thời gian làm việc hơn 48 giờ một tuần, làm cả chục năm mà lương không đủ 6 triệu, môi trường làm việc căng thẳng, thậm chí không an toàn khi gặp bệnh nhân. Say rượu, nóng nảy… Chính những lý do trên khiến điều dưỡng viên chúng tôi dần chán nản, muốn tìm một công việc khác để không bỏ bê con cái, gia đình.

>> Lương bác sĩ mới ra trường không nổi hai triệu đồng

Đó là về điều dưỡng, và đồng nghiệp là bác sĩ, số lượng nghỉ nhiều hơn, bởi không thiếu đơn vị tư nhân săn đón họ, sẵn sàng trả mức lương hậu hĩnh. Họ học miệt mài sáu năm, học phí ngày càng tăng, khi ra trường lương bắt đầu được tính như chúng tôi, cộng với ưu đãi ngành cũng chỉ 5 – 6 triệu đồng.

Trong khi đó, các công ty khu công nghiệp, phòng khám tư nhân, bệnh viện sẵn sàng trả chỉ 20-30 triệu đồng một tháng để mời họ về làm việc. Chưa kể một số bác sĩ có kinh nghiệm tự mở phòng khám tại nhà, không phải lo khám, kiểm tra, không phải lo nhiều áp lực như bệnh viện công, không phải trực đêm mà thu nhập cao.

Trong thời gian vừa qua, chứng kiến ​​bao nhiêu đồng nghiệp viết đơn rồi xin nghỉ việc, không biết còn kéo dài đến bao giờ? Nếu không có sự thay đổi về chính sách, cơ chế đãi ngộ, tôi nghĩ sẽ có nhiều nhân viên y tế như chúng tôi xin nghỉ việc.

Be Lien

>> Ý kiến ​​của bạn là gì? Đăng bài nơi đây. Bài viết không nhất thiết trùng với ý kiến ​​của VnExpress.net.

Leave a Comment