Chiều mưa Tấn Trung

Rate this post

Xe vừa đến thì trời đổ mưa to. Nó khác với những cơn mưa Sài Gòn bất chợt đến rồi đi, cũng khác với những cơn mưa miền Trung dai dẳng, dai dẳng, thối rữa đất cát. Ở Tân Trung mưa to và nặng hạt, sau cơn mưa lộ rõ ​​cả một vùng cây ăn trái xanh tốt.

Đội tình nguyện được chia thành hai nhóm. Các bạn nữ của chúng tôi được phân vào nhà chú Hai. Đó là những ngôi nhà sàn thơ mộng được bao bọc bởi hàng rào hoa hướng dương vàng rực và nhìn về phía Tây là dòng sông Tiền hiền hòa. Từ ấp Trung 2 đến các ấp Tân Thành, Trung Hòa, Mỹ Hòa 1, Vàm Nao vườn cây đều xanh tốt. Một điều tưởng như bình thường nhưng rất dễ thương là hầu hết các ngôi nhà ở đây đều không có hàng rào và cổng kiên cố. Chúng nép mình bên hàng rào xanh ngắt hoa vàng như nắng, vạn niên thanh và hoa giấy đan vào nhau thành cổng tò vò… Lấp ló sau hàng rào hoa là những vườn mít, xoài, bưởi, mận,… cam… trĩu cành. trái cây.

Chiều mưa Tấn Trung - ảnh 1

Những ngày tình nguyện đầy kỷ niệm tại vùng đất Tân Trung (huyện Phú Tân, tỉnh An Giang) hữu tình

Sau những giờ dạy kèm hè cho lũ trẻ hay dọn dẹp, sửa nhà cho người neo đơn, chúng tôi thường đi chân trần qua các con ngõ dẫn từ nhà này sang nhà khác, từ vườn này sang vườn khác và thích thú. với cảm giác đất mịn in dấu giữa bàn chân trong khi xung quanh xanh mát. Người Tân Trung có thói quen mời khách đến chơi trà đá có đường. Mỗi người một ly và trò chuyện với sự nhiệt tình hào phóng. Trong cách giao tiếp hàng ngày hoàn toàn không có sự thiên vị và những vai trò lễ nghĩa cầu kỳ. Tất cả đều rất tự nhiên và có hồn, tình cảm!

Đôi khi chúng tôi đi bộ ra đường cái, rồi đi xe lôi (loại xe có thùng phía sau có thể chứa khoảng 4 người và một người cầm lái phía trước) để đi chợ xã mua đồ dùng cần thiết cho lớp học hè. Trong quá trình đi bộ là một không gian xanh dễ chịu. Những nương ngô lai đang vào mùa ngô. Hình ảnh hạt thơm trong gió. Những vườn chuối sáp nép mình bên những cây ô cao, khuất gió nên lá xanh thẫm, ít bị trầy xước. Có những thửa ruộng trũng trồng sen hồng, những búp sen, cánh sen và những chiếc lá sương long lanh càng nổi bật giữa những gợn lúa, đưa hương sen dìu dịu của trà sớm trong gió. Dọc đường có những cửa hàng tạp hóa nhỏ thường bán bắp rang bơ làm thủ công. Chủ cửa hàng đong trong một chiếc xô gỗ bằng thép không gỉ, mỗi que tính là “1 lít”. Và bằng cách nào, dù mua nhiều hay ít, trong khi đo, họ luôn đong nhiều, tràn cả tay cầm, thậm chí là bổ đôi quả chín trong vườn.

\N

Con người Tân Trung dễ thương và bình dị đến lạ lùng! Họ như những khu vườn không cần rào cao, cổng kín, cứ mặc định là cây trái và phóng khoáng với cuộc sống. Cho đến sau này, khi đã xa Tấn Trung hơn 10 năm, tôi vẫn nhớ rõ từng khuôn mặt, từng dáng điệu của những người thân yêu mà tôi có dịp gặp gỡ. Nhớ chú Hai thức trắng đêm lo lắng khi có người trong đoàn bị sốt. Nhớ chú Ba hay hát những bài dân ca Nam bộ với làn điệu đặc trưng riêng nhưng rất gần gũi, dễ nghe, dễ nhớ “Chiều gáy nói diều / Cù lao Ông Chưởng nhiều tôm cá”. , “Chiều anh Ngự thả câu / Sáu lôi anh Ngư dập đầu xuống sông”. Nhớ những đứa trẻ tóc rám nắng thường dẫn “thầy” học trò đi bắt chuồn chuồn sau mưa trên khắp ruộng khoai trong gió chiều… Chúng như nước sông Tiền, sông Vàm Nao như chiều. cơn mưa. Tấn Trung mạnh mẽ, phóng khoáng và luôn cởi mở.

Thế rồi, sau một tháng tình nguyện, sau ngày hội quân, tiểu đội chúng tôi trở lại trường, trở lại nhịp sống tất bật nơi phố phường và lần lượt bắt đầu kỳ thi cuối kỳ. Hôm đó, Tấn Trung cũng mưa to. Và tôi biết rằng, sau cơn mưa, vùng cây trái hữu tình càng xanh trong và chú Hai, chú Ba, cô Bảy… và lũ trẻ Tân Trung vẫn dõi theo những bóng áo xanh giờ đã xa.

Tôi viết những dòng này như một sự ngưỡng mộ về vùng đất hữu tình và đầy ắp kỷ niệm của một thời sinh viên trẻ trung, sôi nổi. Tôi viết những dòng này như một sự tiếc nuối cho lời hứa sẽ trở lại với Tấn Trung trong một ngày gần nhất. Thế nhưng, đã 10 năm, những toan tính cơm áo gạo tiền hàng ngày và những cô cậu học trò hồn nhiên ngày ấy, mỗi người một ngả. Đến bây giờ, con đường dưới hàng rào hoa đỗ quyên vàng không còn những bàn chân mải mê nghịch đất. Để những cơn mưa chiều Tấn Trung đến rồi đi, vẫn vang vọng tiếng cười của một thời tuổi trẻ … Và cớ gì cho lời hứa tan vỡ này không được trọn vẹn. Chỉ có dòng sông Tiền vẫn êm đềm chảy, chỉ có nỗi nhớ vẫn tiếp tục khôn nguôi về mảnh đất với những con người dễ thương đến lạ lùng!

Leave a Comment