Giá mít Thái ở ĐBSCL có lúc giảm mạnh nhưng ít người mua – Ảnh: B.ĐẠI
Qua tỉnh Đồng Tháp, chúng tôi ghé vào một quán nhỏ ven đường để trú mưa. Vừa bước vào quán, chúng tôi đã ngửi thấy mùi mít chín.
Mít đem đi đắp đánh bại tất cả các cách!
Sau khi bưng nước cho chúng tôi, bà chủ quán bê ra sân đầy mít, bà lấy một trái, cắt thành từng miếng tươm tất mời chúng tôi “ăn cho vui”. Sợ khách, bà nói: “Hai đứa ăn rau thơm, cây nhà lá vườn, tôi không lấy tiền. Cả huyện không được đem mít về đắp đập”.
Người bạn đồng hành hỏi chị về đống mít chất đầy sân, chị thật thà cho biết do thương lái “chê” nên chồng chị mang từ vườn sau nhà bà con mang về cho cá ăn. Chị kể thêm, hôm trước em trai chị vào TP.HCM nhờ chị gửi mít về ăn.
Cô chở mít ra thị trấn cách đó khoảng 20km để gửi. Dịch vụ giao hàng cân mít tính tiền cao gấp 3 lần giá bán mít nên chị mang về, gọi điện nói với anh trai “à, mua ở đó rẻ hơn”.
Chia tay, bạn tôi mua 5 trái mít mang về TP.HCM biếu bạn bè. Cô ấy tính tiền 3 trái, còn 2 trái để làm quà, bạn tôi kiên quyết trả cô ấy mỗi trái 200.000 đồng để cảm ơn sự nhiệt tình và dễ thương của cô ấy.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình với nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Mừng cho sự chân thành và thân thiện của gia chủ. Buồn khi nghĩ về những vất vả của chị cũng là của hầu hết những người nông dân.
“Đóng đơn” trên sân, câu chuyện còn quá xa!
Tôi chợt nhớ trong số những cuộc thảo luận tìm giải pháp tiêu thụ nông sản ở miền Tây, có ý kiến cho rằng cần ưu tiên “nâng cấp”, bổ sung kiến thức về “kinh tế 4.0”; xây dựng cơ sở dữ liệu về nông sản và mạng lưới bán hàng trực tuyến giúp người dân “chốt đơn hàng” ngay tại ruộng của mình; Hoặc ngồi nhà “quẹt” điện thoại xem giá rau củ quả trong ngày.
Phước, người bạn đồng hành của tôi, cho rằng đó là một gợi ý thú vị và cần thiết nhưng không phải là vấn đề bức xúc nhất với phương Tây hiện nay.
Là một chuyên gia công nghệ, ông Phước cho biết việc xây dựng cơ sở dữ liệu về nông sản và mạng lưới bán hàng trực tuyến cho người dân không khó. Vấn đề là vận chuyển một con cá, một nải chuối, một mớ rau rất khác với việc vận chuyển một cuốn sách, một lọ nước hoa.
Khó hơn nữa là làm thế nào để vận chuyển nông sản với số lượng rất lớn từ ruộng, vườn về trung tâm các tỉnh, thành phố để giao cho khách hàng với hạ tầng giao thông hạn chế như hiện nay ở miền Tây Nam Bộ?
Từng “ra Bắc, vào Nam”, ông Phước cho rằng chỉ khi đường xá miền Tây thông thoáng, hiện đại hơn bây giờ thì bài toán “liên kết vùng” mà các chuyên gia bàn luận lâu nay mới thực sự phát huy tác dụng. .
Kiến thức công nghệ được coi là cần thiết cho sản lượng nông nghiệp. Nhưng trong bối cảnh hiện nay, cần có cái nhìn thực tế hơn và việc gì quan trọng, cấp bách thì nên ưu tiên giải quyết trước.
Giải quyết nó, làm thế nào?
Nếu phải lựa chọn thứ tự ưu tiên đầu tư xây dựng và phát triển ĐBSCL, tôi cho rằng việc xây dựng và củng cố mạng lưới giao thông đa dạng cả đường thủy và đường bộ, cả đường cao tốc và đường sắt là then chốt. nhất để tạo đà cho BĐSCL “cất cánh”.
Với ngành nông nghiệp – thế mạnh của ĐBSCL, phải có những quyết sách cụ thể để từng bước thay đổi nhận thức liên quan đến quy trình sản xuất, bảo quản, chế biến và tiêu thụ nông sản.
Cần phải pháp luật hóa vấn đề này để sản xuất nông sản của chúng ta vừa đảm bảo chất lượng theo tiêu chuẩn quốc gia, quốc tế, vừa nâng cao ý thức bảo vệ môi trường của người dân, không lạm dụng phân, thuốc. thuốc diệt côn trùng. Chỉ có cách này, nông sản Việt Nam mới bớt khó ở cửa khẩu, trái chín bớt ế ẩm sau mỗi vụ thu hoạch.
Đồng thời tiếp tục đầu tư, hiện đại hóa công nghệ bảo quản sau thu hoạch và chế biến nông sản. Bởi đây cũng là khâu yếu nhất của nông nghiệp Việt Nam hiện nay. Có thể nói, chúng ta sản xuất nhiều mặt hàng nông sản, nhưng hiện nay chủ yếu là xuất thô, không được bảo quản đúng cách nên dễ bị hư hỏng, gây lãng phí lớn.
Trên tinh thần chỉ đạo, triển khai nhiệm vụ của Chính phủ, ngày 21/6 tại TP Cần Thơ, Bộ Kế hoạch và Đầu tư tổ chức Hội nghị công bố quy hoạch và xúc tiến đầu tư toàn vùng ĐBSCL giai đoạn 2021 – 2030. Vấn đề còn lại là làm thế nào để hiện thực hóa nó bằng những hành động cụ thể và đồng bộ hơn.
Điều này, theo tôi phụ thuộc rất lớn vào cách nghĩ, tầm nhìn, quyết tâm và tinh thần trách nhiệm của lãnh đạo địa phương, chỉ huy ngành để cùng nhau thay đổi thực trạng đáng buồn ở vùng cây ăn trái này. .
Cần thêm những “lối đi” cho cây ăn trái
Trong khi người trồng mít không bán được trái thì nhiều nơi khác lại muốn mua mít non với giá 30.000 – 40.000 đồng. Giữa những ngày dưa hấu đổ đống ở biên giới, nhiều nơi vẫn phải thu mua dưa giá cao, các tỉnh xa cũng hiếm dưa bán được …
Không ai chờ “giải cứu” nhưng nếu có thêm nhiều kênh thu mua, nhiều cách thức vận chuyển, bán trái cây Việt cho người Việt thì tôi tin mọi chuyện sẽ khác.
Như đã làm trong mùa dịch bệnh, một số tỉnh đã tổ chức kết nối thu mua lúa cho người dân, nhiều sáng kiến “cõng” nông sản về TP với giá hợp lý nhất. Bây giờ đường sá thông thoáng, tại sao trái phải đổ đi trong khi người khác muốn ăn mà phải trả giá đắt?