Người vợ tốt bắt đầu … thức dậy

Rate this post

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa - SHUTTERSTOCK
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – SHUTTERSTOCK

Khách đến chơi nhà chắc sẽ nghe thấy tiếng anh gọi:

– Chào! Lấy trái cây ra mời chị này!

Cô em dâu sẽ nói “vâng” thật to, sau đó cô xuất hiện với một đĩa hoa quả trước khi lui về nơi cô trưng dụng để làm thợ may. Lần này, tôi không ở phòng khách mà theo cô ấy vào trong để đo và may áo dài. Cô ấy hỏi:

– Vào nhà có thấy gì lạ không?

Tôi nói là không. Cô ấy tiếp tục:

– Anh đã không nói chuyện với em nhiều ngày rồi.

“Không nói chuyện” là từ thông dụng cô dùng để miêu tả trạng thái “giận hờn, chiến tranh lạnh” giữa vợ và chồng. Cách đây khoảng một tháng, tôi có nghe cô ấy ba lần khoe chuyện “không nói chuyện”. Lần này, cô ấy nói:

– Cô ấy may đồ cho khách rồi lo việc nhà, mặt mũi con cái. Tuy nhiên, sáng hôm qua thức dậy, thấy nồi thịt kho tối hôm trước đã thiu, anh đã mắng cô. Bạn đang khó chịu!
Và cô ấy “không nói chuyện.” Đối với người khác, tức giận nhiều như vậy là vô nghĩa, nhưng đối với cô, đó là phản ứng mạnh nhất trong mười năm hôn nhân.

Cả làng này ai cũng biết anh rất có uy tín trong dòng họ. Sự tháo vát, khéo léo và ngoan ngoãn của cô càng làm tăng thêm uy tín cho anh. Bạn bè anh đến, cô vui vẻ làm mồi ngon, sắp xếp chu đáo. Cuối cùng, cô ấy lại dọn dẹp, không hề phàn nàn. Vợ chồng lấy nhau được mười năm, có ba con, một học tiểu học, một học mẫu giáo, một học mẫu giáo – một tay cô chăm sóc, nuôi dưỡng.

Anh ấy thích ăn những món ăn ngon, biết những món để thưởng thức. Mỗi khi cô nấu nướng sơ ý một chút, anh đều phát hiện ra và không tiếc lời chỉ trích. Thời trai trẻ, chỉ cần “được bạn khen” đã tốn rất nhiều công sức. Nghe câu chuyện của chị, ai cũng thắc mắc không biết anh giữ chức vụ gì mà oai phong đến vậy?

Bạn không có việc làm! Cách đây 3 năm, anh bỏ nghề lái xe ở tuổi 35. Lý do ra đi là vì bị bố mẹ cắt cho bảy sào ruộng. Anh ở nhà chơi game, xem điện thoại và ra lệnh cho vợ con.

Nhìn cảnh chị sáng sớm có chồng, 3 con và … đám bạn nhậu của chồng, chị em trong xóm ai cũng bức xúc. Mẹ tôi nói với tôi: “Con biết bình đẳng giới tính văn minh, sao mẹ không khuyên Thủy” khởi nghĩa “. Nó là thợ may mà nuôi được ba đứa con, sao phải phụ chồng!” , ai khuyên cô ấy, bị cô ấy ngăn cản… chưa thấy ai giải thích bình đẳng giới với cô ấy mà hiệu quả.

Vì vậy, khi nghe tin Thủy “không nói chuyện” với chồng, ai cũng mở cờ trong bụng.

Cách đây một tháng, chị gửi Út đi học mẫu giáo, sau đó mở tiệm may đồ cho phụ nữ trong vùng. Dù năng suất may còn thấp vì quá bận việc nhà nhưng chị vẫn quyết tâm làm “để ít ra cũng có tiền ra đồng vào, vì chồng không muốn đi làm nữa” .

Ngay khi mở cửa hàng, chị đã phải đặt hàng loạt chuông báo trong điện thoại để nhắc giờ tan học, đón con. Vào buổi chiều đầu tiên, cô ấy đã giật mình và hỏi:

– Mấy giờ rồi? Đã đến giờ đón bạn chưa?

Chồng cô đang cầm điện thoại chơi game thì hét lên:

– Bốn giờ rồi, là mẹ, còn không để ý đón con lúc nào!

Cô buông kéo lao ra xe trong khi anh vẫn đang la lối. Cô ấy đã giải thích:

– Anh lấy điện thoại của em chơi game nên không xem giờ được!

Anh ta lại gầm gừ:

– Đó là trách nhiệm của anh, anh phải để ý đến bản thân, đừng trách!

Cô lặng lẽ bỏ chạy trong sự ngỡ ngàng của quan khách. Cô mở cửa hàng, hàng xóm thay nhau đặt hàng và chứng kiến ​​sự thừa thãi của anh. Người ta kết luận anh rất có lý, dù có sai thế nào anh cũng có cớ để trách cô. Ví dụ, khi cô ấy nhắc anh ấy cẩn thận đừng làm bừa sau khi cô ấy đã dọn dẹp nhà cửa, anh ấy lập tức nói:
– Nếu có thể cử động thì không nói, nhưng nếu đã nói thì không được cử động!

Ngàn vạn điều vô nghĩa, nàng vẫn nhẫn nại cúi đầu. Mãi đến gần đây, khi bắt đầu bộc lộ tình cảm với chồng, cô mới giải thích:

– Trước đây, tôi chỉ nội trợ, đầu óc rảnh rỗi nên cứ chăm chăm vào hình ảnh, sợ bị chê bai, phản cảm. Hiện giờ tôi rất bận, tôi cần được đối xử như một người bình thường. Ảnh lịch sự, đứng đắn, cô trò chuyện. Và nếu anh ta không biết phải làm gì, thì tôi không muốn!

Bấy nhiêu vẫn chưa “làm nên chuyện” được hàng xóm, họ cho rằng vợ chồng chị vẫn chưa có bình đẳng, họ xúi nhau “khi nào chị tỉnh thì bảo chị tỉnh hẳn đi, đòi lại công bằng cho phụ nữ. ” “.

Nhưng, sự bình đẳng cần xuất phát từ nhận thức bên trong, từ sự tự tin và tự tôn của mỗi người chứ không phải từ những lời rao giảng. Tất cả những điều này phải đến từ kinh nghiệm cá nhân. Khi cuộc sống cân bằng, khi bản thân người phụ nữ cảm nhận được vai trò của mình và tự tin với nó, họ sẽ tự biết mình xứng đáng được hưởng những gì.

Còn chị Thủy, dù mới bắt đầu “vùng dậy” từ việc tự lực kinh tế nhưng tôi tin rằng chính từ cột mốc này, chị sẽ có thể điều chỉnh và hóa giải dần những điều vô lý trong đời sống vợ chồng.

Tuệ An

Leave a Comment