Tây Du Ký: Bát Phong

Rate this post

Tâm còn tham, nhiễm vì dính mắc vào cái tôi giả tạo này, nên đối với những thăng trầm, được và mất, khổ đau, hạnh phúc… nó biến ta suốt đời từ lúc biết sống cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Vì mê muội nên chúng ta bị gió Tám cuốn bay, trôi dạt vào ba nơi sáu đường.

Thầy trò đang trên đường đi về phía Tây thì gặp yêu tinh đang tuần tra trên núi, sau đó hai bên giao chiến. Yêu tinh đã dùng phép thuật để đánh lừa Tôn Hành Giả rồi hóa cơn cuồng phong bắt Đường Tăng về hang … Tôn Hán Cơ vào hang thử thách … Do đụng phải bàn tay của quỷ gió nên đã thổi bay một cơn gió độc làm cho hai mắt Tôn Hạnh Giả đau đớn, nước mắt cứ trào ra khiến tôi phải tìm cách cứu chữa … Rồi tôi gặp một cụ già nói: “Gió thổi trời đất tối đen, đá tảng. phá núi, gặp gió thì tính mạng con người không thể sống nổi, ngoại trừ tiên nữ thì không hề hấn gì… ”. một vị Bồ tát Linh Cát, ngoài ra ông ta không sợ ai cả … Vì vậy ông ta đến cầu xin Bồ tát Linh Cát giúp đỡ … Bồ Tát và Lưỡi vào động … Tôn Hán Vũ vào trong để dụ yêu tinh ra ngoài, Các vị Bồ tát trên không trung ném Phi Long trượng xuống và niệm chú, yêu tinh lập tức đầu hàng về nguồn gốc của chúng. lhình dạng như một con chuột lông vàng .. Hành Giả định giết, nhưng Bồ tát ngăn lại và nói: “Nó là con chuột ở chân núi Linh Sơn, vì nó lấy trộm dầu đèn để làm tối tăm nơi ở.” sùng bái, nên nó sợ hãi trốn vào đây làm yêu tinh. Để ta đem trả lại cho Như Lai phán xét … ”.

Tóm tắt một đoạn văn cho thấy Phong ma không phải là ma gió mà chỉ dành cho Bát Phong.

Trong Phật giáo, từ Tám gió được dùng. Đó là tám hình thức cản trở sự tiến bộ của hành giả trên con đường giác ngộ và giải thoát.

Tám ngọn gió đó là:

1- LỢI ÍCH: Nhận được lợi ích cho bản thân.

2- SORRY: Mất mát, mất mát, mất mát thiệt hại.

3- LÀM: Bị sỉ nhục, bị khinh thường.

4- CHUẨN BỊ: Là để đề cao và tán dương danh dự hoặc địa vị.

5- Xưng: Là khen ngợi, tán thán.

6- CẨN THẬN: Bị chê bai, bị đem điều xấu vụng về ra cho mọi người cùng biết.

7- Khổ nạn: Gặp chuyện bất hạnh, hoàn cảnh trái ngang gây khổ đau về thân tâm.

8 MAY MẮN: Là niềm vui, hạnh phúc.

Trong tám ngọn gió này, có thể nói rằng chúng ta đều ít nhiều vướng vào một trong số chúng. Ví dụ, nếu chúng ta kiếm được một khoản lợi nhuận lớn hoặc trúng số chẳng hạn, liệu tâm trí có thanh thản như bình thường không? Hay hoang mang, bất an vì tính toán làm gì với những khoản lợi đã có? Hay có một việc không ai khác mà mình làm được, được mọi người tung hô ca tụng, bạn có tự hào hay vẫn bình thản? Nói là được lợi, nhưng những điều thất bại, mất mát, tủi nhục, khổ đau là điều không thể tránh khỏi.

Một cảnh trong phim.

Một cảnh trong phim.

Ở đây nói tám ngọn gió là do ngoại duyên tạo thành, tuy có trí tuệ nhưng chưa vượt qua được, nếu không thì trí tuệ sẽ phải chịu nhiều đau khổ, giống như Luyện Tôn bị yêu tinh thổi bay, là do hắn. vẫn chưa khắc phục được. biết nguồn gốc của nó. Nếu một trong tám ngọn gió này thổi vào người thường, họ phải khốn khổ, thậm chí có khi tự sát. Vì vậy, Ngô Thừa Ân viết: “Đời người gặp gió chẳng sống, trừ tiên huyền diệu (người khôn ngoan) mới được bình an.“. Dù có trí tuệ nhưng phải biết nó phản đối vật nào và từ đâu đến rồi mới thần phục, giống như yêu tinh chống lại Bồ tát Linh Cát và từ chân núi Linh Sơn mà ra.”

Bồ tát Linh Cát chỉ cho trí tuệ và thiện, có nghĩa là trí tuệ, tức là đầu óc nhanh nhẹn, lanh lợi để khi gặp nghịch cảnh bất thường đến ngay lập tức để hóa giải. Và đọc thần chú là định tâm, khi minh định và định tâm, bạn sẽ biết chúng phát sinh từ Chân tâm (chân Linh Sơn). Vì vậy, Tám Gió ở đó bởi vì tâm ta khởi động tham ái và chấp thủ vào các pháp.

Câu hỏi đặt ra lúc này là tại sao Ngô Thừa Ân lại chọn con chuột mà không phải con vật khác làm yêu tinh dưới chân núi Linh Sơn? Vì chuột là loài vật lén lút, sống lén lút, sống trong bóng tối và rất sợ ánh sáng nên ở đây nói yêu tinh chỉ sợ Bồ tát Linh Cát chứ không sợ bất cứ ai. Và núi Linh Sơn là nơi Phật trú ngụ chỉ cho Chân tâm. Nói thần tiên ở dưới chân núi là ám chỉ Bát Phong có dã tâm. Khi đầu óc vô thức mê muội hoặc lẻn ra thế giới bên ngoài, bị thế giới mê hoặc, bỏ cội nguồn lang thang khắp nơi được tượng trưng bằng hình ảnh con chuột. Vì vậy, trong Kinh Pháp Cú có nói: “Tâm phàm phu cứ lén lút, xa vắng đơn độc, vô hình như ẩn náu trong hang sâu, nếu điều khiển được tâm mình thì sẽ giải thoát khỏi sự trói buộc của ma quỷ.” . “

Trong nhà Thiền, có một câu chuyện về một nhân vật tình cờ gặp một trong tám ngọn gió như sau:

Tô Đông Pha là văn nhân nổi tiếng thời vua Thần Tông, còn Phật Ấn là thiền sư nổi tiếng được vua kính phục, ban tặng áo quan, bát vàng. Ông qua đời năm 1098.

Định mệnh đưa đẩy Tô Đông Pha đoàn tụ với thiền sư Phát An. Tuy hai người ở hai lĩnh vực khác nhau nhưng lại rất thân thiết. Ông thường đến thảo luận và thiền định với Phật Ân, ông rất hài lòng khi biết rằng ông hiểu biết sâu sắc về giáo lý của Đức Phật. Một hôm ông viết một bài kệ ca ngợi công đức của Đức Phật như sau:

Cúi lạy Thiên Trung Thiên

Hào quang tỏa sáng trên Thiên đường vĩ đại

Tám ngọn gió không lay chuyển

Ngồi vững trên đài Kim Liên.

Anh ta làm xong thì rất hài lòng nên cứ ậm ừ cho qua. Một hôm ông viết bài đó nhờ người nhà chèo thuyền đưa đến gặp Phật Ấn để chứng tỏ ông là người am hiểu thiền học, bảo gia đình chờ xem ông có hồi âm không. Anh ta nghĩ rằng Phật Ân sẽ khen ngợi anh ta khi anh ta đọc bài kệ.

Người nhà mang đến nói những lời căn dặn trên, thấy Phật Ấn chỉ nói hai chữ “đồ chó”, rồi vò nát bài kệ rồi ném đi.

Khi gia đình trở về, Tô Đông Pha rất thích thú khi nghe Phật Ân khen ngợi mình như thế nào. Sau đó anh ấy hỏi:

– Ông già có xem bài thơ của tôi và nói gì không?

Gia đình trả lời:

– Không có lời nào để nói!

Tô Đông Pha tức giận nói:

– Đồ khốn! Một bài thơ hay như vậy, tại sao không nói một lời?

Gia đình nói:

– Đồ khốn! Đó là âm thanh ở đó. Vị sư già thấy vậy, nói cứt chó rồi ném đi.

Khi Tô Đông Pha nghe người nhà nhắc lại lời Phật Ân, giận đến mức đỏ mặt tía tai nói:

Vị sư già tối mắt, khổ thơ của tôi chứa nước không chảy cũng không thấy đâu!

Nói xong, Tô Đông Pha vội bảo người nhà chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ để đưa mình sang sông ngay. Vừa gặp Đức Phật, ông ta đã lớn tiếng la lớn:

– Old India, có điều gì sai trong câu thơ của tôi vừa rồi không? Mời các bạn đón nghe chương trình! chỉ hiển thị!!.

Đức Phật Ân sư khiêm tốn nói:

– Tám ngọn gió thổi mạnh. Thằng chó qua sông bây giờ.

Tô Đông Pha nghe Phật Ân nói câu đó liền tỉnh ngộ, biết mình giận quá, không khỏi ngước mắt lên trời cười để xua đi cơn giận, rồi nói:

– Hòa thượng quả nhiên đáng khâm phục!

Kể từ đó, hắn và Phật Ấn càng ngày càng hợp nhau, càng thêm thân thiết với nhau.

Điều này cho thấy nhà văn Tô Đông Pha gặp phải một trong tám ngọn gió là bị sỉ nhục, bị khinh thường, thay vì được tung hô, khen ngợi thì ông lại nổi nóng và có những lời nói, cử chỉ không mấy đẹp đẽ.

Những hình ảnh trong câu này nói rằng khi đối mặt với tám ngọn gió, hành giả phải khéo léo và khôn ngoan vượt qua. Tám ngọn gió là do tâm bất giác chuyển động, bám víu vào nó nên bị nó trói buộc. Vì vậy, trong nhà Thiền có câu: “Phong thủy tám gió bất động”, tức là người tu có định lực, trí tuệ thì dù tám gió thổi qua vẫn bình yên vô sự, không lay chuyển. , phải nói rằng học viên là một người rất phi thường. Bởi vì người thế gian khi gặp nghịch cảnh thì đau khổ, có khi bỏ mạng, hoặc khi thuận lợi đến thì vui mừng khôn xiết. Trái lại, người phi thường thì ngược lại, họ không vui khi được khen ngợi, không tức giận khi bị phê bình, họ thường bình tĩnh khi gặp chuyện không vừa ý. . Vì vậy, người phi thường có một điểm đặc biệt khác, đó là đối với tất cả các pháp, người ấy không bám víu vào bất cứ thứ gì, tức là trước mọi sự việc thuận lợi hay tiêu cực đều không bị nó tác động, còn người bình thường thì không. tốt đấy. Tóm lại, khi đối mặt với tám ngọn gió, hãy sáng suốt như tảng đá, tám ngọn gió sẽ không thổi bay như câu thơ:

Như một tảng đá rắn

Gió không di chuyển

Những người có tâm trí bình tĩnh

Bất động trước những lời khen ngợi.

(Theo sách Tây Du Ký qua góc nhìn của sinh viên Phật tử).

Leave a Comment