Tổ chức kỷ lục thế giới – WorldKings – vừa công nhận 5 kỷ lục thế giới về ẩm thực Việt Nam, trong đó kỷ lục đầu tiên được vinh danh là “Quốc gia sở hữu nhiều món bún và nước dùng nhất thế giới”.
“Trên khắp đất nước Việt Nam, bạn có thể thưởng thức đủ các món bún độc đáo. Mỗi vùng miền đặc trưng bởi sự biến tấu với những nguyên liệu và hương vị khác nhau, như bún bò, bún thang, bánh căn, bún nước lèo, bún bò Huế, bún riêu, bún riêu …Đó là mô tả ngắn gọn về WorldKings, nhưng nó liệt kê nhiều món ăn nổi tiếng từ khắp nơi trong khu vực.
Với riêng Hà Nội, những món ăn sợi ngon với cái tên mỹ miều “ẩm thực sợi” luôn là một nét hấp dẫn, thể hiện hết sự tinh tế trong cách chế biến, thưởng thức và bằng cả tấm lòng của người dân. người cho, người nhận. Được tạo nên từ những hạt gạo, tinh hoa của ẩm thực Việt Nam, món bún, phở tuy mong manh nhưng như sợi tơ hồng kết nối tình bền chặt, nghĩa tình.
Phở – linh hồn của ẩm thực Hà Nội
Phở không riêng của Hà Nội mà chỉ ở Hà Nội phở mới ngon. Nói đến phở, người Hà Nội luôn khéo léo thể hiện sự sành ăn và vừa miệng của mình.
Phở mang nhiều ý nghĩa hơn là một món ăn thuần túy bởi nó là nét đặc trưng của văn hóa kinh tế – xã hội nơi đô thị đông dân cư như Hà Nội. Nhắc đến phở, người ta nhớ đến những buổi sáng sớm, người dân phố phường chen lấn bên nồi nước dùng nghi ngút khói. Dù bụng chưa đói nhưng chân tay ai cũng tê dại vì nhớ, vì thèm. Lạ thay, ít có món phở nào có thể ăn ngày này qua ngày khác, thậm chí nhiều lần trong ngày mà không thấy ngán chút nào.
Thế nào là một tô phở ngon? Nhiều người khẳng định đó phải là tô phở “truyền thống”, tức là nước dùng thơm, trong và ngọt – vị ngọt từ xương chứ không phải từ mì chính hay các loại gia vị khác; Bánh mềm, dai nhưng không bị vụn, nát. Chanh, hành, ớt đủ dùng, tăng thêm vị đậm đà, ăn kèm với rau thơm, tiêu Bắc và ít bánh tẻ … Phở Hà Nội phải được bày trong bát sứ mới hài hòa và tinh tế. Phở không chỉ ngon ở “vị”, đẹp về “sắc” mà còn hấp dẫn ở “hương thơm”.
Với một bàn riêng về bánh phở, mỗi quán phở gia truyền đều có trong tay những địa chỉ “ruột” để đặt bánh riêng theo yêu cầu khắt khe. Một vài bí quyết được bật mí như chọn bánh phở cần nhìn kỹ hoặc ấn nhẹ tay mới biết được độ mềm, dai hay đơn giản là sợi bánh phở kéo dài phải có độ đàn hồi. Bề mặt bánh mịn, không bị rỗ. Bánh phở ngon có màu trắng tự nhiên, không ngả sang màu ngà hoặc vàng do bánh không còn tươi.
Sợi mì sau khi khô ráo, nhanh chóng đổ ra bát, mềm, dẻo, vẫn đủ độ bùi và ngọt từ tinh bột gạo, hòa cùng nước dùng ngọt thanh, từ đây, cuộc “du hành” với thực khách bắt đầu. Hành trình khám phá “linh hồn” ẩm thực Hà Thành.
Bún chả – Hương vị tinh tế của đất Hà Thành
Thèm bún chả, người ta sẽ nghĩ ngay đến Hà Nội. Nguồn gốc của món ăn “huyền thoại” cũng bắt nguồn từ Hà Nội, có lẽ vì chỉ ở Hà Nội, hương vị bún chả mới để lại dư vị khiến thực khách “nhớ mãi khi đi xa”.
Tuy nhiên, trong các món ăn truyền thống của Hà Nội, bún chả được xếp vào loại đơn giản, dễ làm và dễ ăn. Bún chả Hà Nội có nhiều nét giống với bún thịt nướng miền Trung và miền Nam nhưng khác ở nước chấm có vị nhạt, thanh nhẹ.
Nguyên liệu chính của món ăn là những nguyên liệu quen thuộc, dễ kiếm, dễ kiếm hàng ngày. Bà nội trợ dù có dại đến đâu cũng chỉ lẩm nhẩm mua một cân bún, miếng thịt ba chỉ với vài lạng nạc vai, thêm quả đu đủ xanh rồi cuối cùng ghé vào hàng rau hái vài bó sống. rau. Hãy chiêu đãi cả nhà những món ngon mà lâu nay vẫn thèm.
Để có một bữa bún chả ngon, người Hà Nội tỉ mỉ, cầu kỳ từ sợi bún. Ngay từ sáng sớm, ngay khi một vài chủ sạp xách những thúng bún từ bên Phú Đô đến góc chợ quen thuộc trên phố, vừa kịp mở lớp lá dong bên ngoài, người mua đã xúm lại. Những sợi mì bóng vẫn còn ấm, tươi và có mùi thơm nhẹ.
Khi ăn bún phải dùng sợi bún nhỏ, mềm, rối. Bún sắp được bày ra đĩa, trắng ngần, nổi bật. Trên bàn ăn là bát đu đủ bào sợi, cà rốt giòn và nước chấm đủ vị chua ngọt từ mắm, đường, chanh, tỏi, ớt, tiêu … Món giò heo nướng thơm phức từ ngoài vào lúc này mới có. khéo léo đưa hương thơm khiến lòng ai xao xuyến.
Bún chả cũng ngon ở cách thưởng thức. Người thủ đô phải ăn bún chả đúng điệu với các loại rau xanh như xà lách, tía tô, rau thơm, giá đỗ … Gắp một đũa bún nhỏ vào bát nước chấm, kèm theo một miếng than nướng. đã ngả sang màu nâu cánh gián, Thêm ít rau sống các loại để có được trọn vẹn hương vị.
Bún thang – đậm đà dư vị Hà Thành
Ngoài bún chả, thức quà chính gốc của bún có rất nhiều: bún riêu, bún riêu, bún riêu, bún riêu… Tuy mỗi vị ngon, mỗi vị riêng mà người Hà Nội chính gốc không có. Bạn không thể quên tô bún ốc bán sẵn bày trên chiếc chõng tre thấp thấp giữa chợ Hàng Bè xưa. Ngay cả khi nó chỉ lướt qua, bạn vẫn phải dừng lại và nhìn. Bún thang dường như có ma lực khiến người ta nhìn thấy là muốn ăn ngay dù chưa đói.
Bà chủ quán phở hôm đó ăn mặc gọn gàng, duyên dáng. Có khách ăn, chị nhẹ nhàng lấy bát nhúng vào nồi nước sôi rồi dùng khăn bông lau khô là bát luôn trắng như mới. Đưa những sợi bún lên gần miệng bát, rồi cô từ từ xếp nhiều màu sắc khác trên nền những sợi bún nhỏ bóng bẩy.
Góc màu vàng của trứng tráng mỏng kiểu thái chỉ bên cạnh góc màu trắng của ức gà xé với thăn lợn xé nhỏ lấm tấm, rắc tôm bông hồng. Phần góc xanh của rau răm, hành lá cắt nhỏ đóng thành hình tròn của bát. Mọi thứ như một bức tranh lập thể của người nghệ sĩ tài hoa, khiến thực khách chỉ muốn thưởng thức ngay lập tức.
Chan bún thang cũng là một nghệ thuật của sự khéo léo. Chiếc muôi sáng bóng múc nước dùng đang sôi trong nồi, đổ một ít ra bát rồi gạn nhẹ vào nồi để sợi miến ngấm đều nước, sau đó đổ lần thứ hai cho vừa ăn.
Nước dùng bún thang có vị ngọt đậm đà của tôm khô và râu mực. Thường ăn bún với củ cải khô muối chua giòn. Lớp hương cuối không thể thiếu là mùi thơm nồng của mắm tôm, nay quyện với đủ vị béo ngọt của gà, trứng, dăm bông… Mọi lưu luyến nơi đầu lưỡi chẳng muốn rời. .
Bún ốc – món quà quê Hà Thành
Nhà văn Vũ Bằng trong “Món ngon Hà Nội” đã viết về bún chả: “Đã là một thứ quà có thể nói đã đạt đến mục đích là mỹ thuật ăn uống của người Hà Nội. Thôi thì cứ ngồi mà nghĩ, món quà gì mà lạ thế. ? Mới nhìn thấy người phụ nữ gánh hàng đi qua trước mắt mà tôi đã thèm thuồng rồi, xuất ra nhiều như muốn rạo rực, nước miếng không ngừng tăng lên… ”.
Bún ốc từ chân quê, từ những làng quê ngoại thành xào xạc lá tre reo vui trong gió, theo chân những gánh hàng rong len lỏi vào thành phố trở thành đặc sản.
Nhắc bún ốc, Hà Nội tự hào có bún ốc Tây Hồ, bún ốc Vua Chúa, bún ốc Khương Thượng… Món ngon mỗi nơi mang hương vị riêng của từng làng quê ngoại thành xưa.
Bún ốc ngày nay phổ biến đến mức có thể dễ dàng bắt gặp trên mọi con đường, ngõ hẻm của Hà Nội. Cách nấu bún ốc cũng có đôi phần cầu kỳ, nhất là khâu làm sạch ốc cần thời gian và công phu.
Để nấu được món bún đúng vị, bạn không cần đến “tủ gia vị” bí truyền của nước phở hay cách pha màu phù hợp như bún, mà cần có một bát nước dấm riêng pha với một ít cà chua chín, vừa để tạo màu vừa cho. hương liệu. vị chua nhẹ đặc trưng. Để khách nhớ sâu, trong thứ nước chua nhẹ ấy phải cho thêm chút ớt sừng. Dù khách hàng chê cay cay, trào nước mắt nhưng đến cuối bữa, chiếc bát gửi lại cho khách hàng vẫn thấy rõ phần đáy bát.
Người trong phố mỗi sớm mai vẫn ngóng đôi gánh sờn rách, chờ những gương mặt thân quen và những câu chuyện quê từ ngoại ô chở vào. Tất cả những tinh túy đồng quê từ con ốc bắt ngoài đồng, đến món xôi nếp tự làm hay món bún trắng ngà không tẩy qua bàn tay của người chưa từng biết đến công thức cuốn sách… đều dễ đi vào lòng người.
Khách ngồi ăn, đến lượt quần áo hiện đại, nhưng có lẽ nhiều người trong số họ luôn đau đáu nhớ về một cánh đồng, bờ kè trong tâm trí. Với họ, ăn bát bún ốc ngon nhất là được trở về và hẹn gặp lại vào mỗi buổi sáng.
Bún ốc vốn dân dã, gần gũi đã góp phần làm nên “món ăn sợi” Hà Nội đậm đà tình quê hương, tình người khó quên đến thế!