Anh Tường ‘không thể tin được’

Rate this post

“Phải làm gấp năm lần người khác”

Tôi đến Nhà máy may Tường Hà vào một ngày chủ nhật, tuy nhiên, tôi thấy không khí làm việc rất vui vẻ và khẩn trương. Anh “đạo diễn” Phan Văn Tường (SN 1970, ở thôn Duyên Yết, xã Hồng Thái, huyện Phú Xuyên, TP. Hà Nội) một tay chống nạng, một tay tỉ mỉ hướng dẫn những người thợ mới kỹ thuật may.

Thấy khách, anh Tường hào hứng chào với dáng đi “loạng choạng”, vì chân trái bị teo từ nhỏ. Anh cho biết, hiện tại xưởng may đã trở lại hoạt động bình thường sau trận dịch Covid-19. Xưởng rộng hơn 300m2, có gần 30 lao động, hầu hết là người dân địa phương, có hoàn cảnh khó khăn. Có một thời, nhà máy có một số nhân viên là người khuyết tật. Anh kể: “Lúc cao điểm, nhà máy có 60 công nhân, trong đó có 16 công nhân là người khuyết tật, nhưng nhiều người sức khỏe yếu, không bám trụ được bao lâu nên giờ chỉ còn lại vài người. Doanh thu hiện tại của nhà máy từ khoảng 250 – 300 triệu đồng / năm.

Anh Tường 'không thể tin được' - ảnh 1
Tường luôn dí dỏm nói với các công nhân may ở xưởng

Kể về số phận kém may mắn của mình, anh luôn nở nụ cười trên môi và ánh mắt ánh lên niềm lạc quan. Hóa ra, anh ấy sinh ra đã khỏe mạnh. Khi được 10 tháng tuổi, anh bị một trận ốm thập tử nhất sinh. May mắn thay, cô sống sót, nhưng chân trái bị teo.

Biết con khuyết tật, bố mẹ không muốn cho con đi học, vừa chăm chỉ học vừa sợ bị bạn bè trêu chọc. Tuy nhiên, thấy bạn bè đổ xô đi học, cậu bé đã xin bố mẹ cho đi học. Năm 8 tuổi vào lớp 1.

Học hết lớp 9, anh Tường nảy sinh ý định học một nghề để nuôi sống bản thân và anh đã chọn nghề may. Lúc đầu, anh học nghề gần nhà, nhưng chỉ học may cơ bản. Anh xin bố đạp xe xuống Hà Nội học chuyên sâu về may để sau này có thể tự lập làm việc.

Trớ trêu thay, không nơi nào chấp nhận anh ta. Khi thấy anh chống nạng từ cửa bước vào, họ lập tức từ chối dù anh cố giải thích rằng mình biết may vá cơ bản và cái chân teo không ảnh hưởng đến tốc độ làm việc.

Một xưởng, hai xưởng rồi đến xưởng thứ tư, họ vẫn lắc đầu từ chối. Cha anh cũng khuyên anh nên chấp nhận sự thật và về nhà. Nhưng anh không nản chí: “Dù thế nào cũng có chỗ thương cho con, nhận con vào học”.

Thế thì trời không phụ lòng người. Đến xưởng thứ 5, người chủ trẻ nhận anh vào học việc. Nhưng người chủ đã mặc cả “bạn phải làm việc chăm chỉ gấp năm lần những người khác nếu không bạn sẽ không thể theo được”.

Hơn một năm miệt mài học hỏi, anh Tường đã thành thạo cách khoanh, cắt, đo và làm thành phẩm. Năm 1987, anh về quê mở tiệm may kiếm sống. Do tay nghề cao, cẩn thận, vui tính nên tiệm may của anh rất đông khách. Ngoài ra, anh luôn cập nhật những mẫu mã mới để tư vấn cho khách hàng nên không chỉ những người trung tuổi mà giới trẻ cũng đến với anh may với số lượng lớn.

“Giám đốc” kiêm mọi thứ

Nhu cầu khách hàng tăng cao, năm 2011, anh Tường mở xưởng sản xuất với diện tích khoảng 100m2, chuyên sản xuất vest, sơ mi công sở với số tiền dành dụm hàng chục năm. Tuy nhiên, đây là thời điểm rất khó khăn đối với ông “đạo diễn” Phan Văn Tường.

Khi đó, vợ anh bị bệnh hiểm nghèo, chạy chữa nhiều nơi nhưng không có tiến triển gì. Anh vừa phải lo cho vợ con, vừa chạy khắp các tỉnh để mua máy cũ, tìm nguyên liệu, lo đầu ra, tuyển công nhân … “Hầu như ngày nào tôi cũng dậy từ 4 giờ sáng và làm việc đến 11 giờ đêm, cả năm không nghỉ ngày nào. Tôi chỉ mong nhà máy đi vào hoạt động, đơn hàng đổ về sẽ giúp nhiều người chưa có việc làm có việc làm để tạo thu nhập ”, anh Tường cười hiền và tâm sự.

\N

Tuy nhiên, một lần nữa cuộc đời lại không mỉm cười với anh khi người vợ hiền của anh qua đời, để lại hai đứa con thơ. Anh phải đóng vai “gà trống nuôi con”. Không lâu sau, anh được chẩn đoán mắc bệnh đại tràng. Ăn uống khó khăn và phải chống chọi với những cơn đau hàng đêm khiến anh có thời điểm nặng hơn 40 kg.

Dù sức khỏe tinh thần và thể chất giảm sút nhưng anh vẫn luôn chuyên tâm vào công việc của mình ở xưởng may, từ nhận đơn hàng, gia công, kế toán, đào tạo,… đều do một tay giám đốc. Anh hiểu xưởng may không chỉ là kế sinh nhai của mình mà còn là của hàng chục công nhân khó khăn khác nên tinh thần trách nhiệm luôn được anh đặt lên hàng đầu.

Để nắm bắt thị hiếu của khách hàng, anh Tường liên tục lên mạng cập nhật mẫu mã, xu hướng thời trang. Anh tự mình sáng tạo, thiết kế nhiều sản phẩm mới, nâng cấp công nghệ để vừa tăng năng suất vừa nâng cao chất lượng sản phẩm.

Nhờ tinh thần cầu tiến, dám làm, xưởng may của anh Tường sản xuất ra bao nhiêu hàng “cháy hàng” đến đó. Một số đại lý quần áo sỉ lẻ lớn ở nhiều tỉnh đã tìm đến xưởng sản xuất của anh để ký hợp đồng cung cấp sản phẩm dài hạn.

Luôn mong công nhân giàu hơn “ông chủ”

Chị Vũ Thị Hằng, tổ trưởng tổ may tươi cười cho biết: Tôi làm việc ở đây từ ngày xưởng thành lập đến nay chưa bao giờ tính đến chuyện nghỉ hay chuyển đi nơi khác làm việc. Ngoài mức thu nhập ổn định (từ 7 đến 12 triệu / tháng, bao gồm cả tăng ca), không khí làm việc ở đây rất vui vẻ và xúc động. Đặc biệt, nhà máy có một “ông chủ” rất dí dỏm, tốt bụng, luôn quan tâm đến đời sống của công nhân. “Sếp” cũng luôn khuyến khích chúng tôi nếu ai có khả năng tự mở xưởng, tăng thu nhập, sếp sẵn sàng hỗ trợ kinh nghiệm và vốn.

Quả thật, ở xưởng của anh ấy hơi nóng nhưng tôi thấy nó tràn ngập tiếng cười và không khí làm việc hăng say, siêng năng. Chắc chắn, lý do để người lao động ở đây gắn bó với nhà máy không chỉ là yếu tố thu nhập mà còn là môi trường làm việc thân thiện, ấm áp như ở nhà.

Cảm phục trước nghị lực và tấm lòng của anh, chị Nguyễn Thị Hà (1982) ở xóm sau bén duyên với anh vào năm 2016. “Hồi Hà nhận lời yêu và cưới tôi, người ta bàn tán nhiều, họ nói Hà bị khùng. Hà xinh đẹp, khỏe mạnh, tuổi còn trẻ mà lại đồng ý lấy một người khuyết tật như tôi, tôi cũng rất bất ngờ nhưng cũng rất hạnh phúc ”, anh Tường chia sẻ.

Tiếp lời chồng, Hà cười bẽn lẽn: “Tuy khiếm khuyết về thể chất nhưng anh ấy có nghị lực và tâm hồn đẹp. Dù tuổi cao, sức yếu nhưng mỗi khi có đơn hàng, anh ấy đều chăm chỉ ngày đêm để giữ hàng cho khách. trong thời gian để giữ uy tín hàng đầu. ”

Nói về anh, ông Đồng Văn Hiền – trưởng thôn Duyên Yết hết lời khen ngợi: “Tấm gương dũng cảm vươn lên số phận như anh Tường hiếm lắm, ngoài việc tạo công ăn việc làm cho nhiều lao động địa phương, anh Tường còn thường xuyên quyên góp ủng hộ các quỹ từ thiện, các cuộc vận động của thôn – xã, anh Tường sống tình cảm, chan hòa với bà con lối xóm nên ai cũng quý mến, mong xưởng may của anh tiếp tục tạo công ăn việc làm cho nhiều người dân trên địa bàn tương lai.Ông Tường vinh dự được Huyện ủy Phú Xuyên tặng giấy khen về điển hình tiên tiến trong phong trào “Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh” năm 2016.

Tạm biệt, dù đi lại khó khăn nhưng anh vẫn tiễn tôi ra đầu ngõ với lời nhắn: “Khi nào rảnh anh về chơi nhé”. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy và mỉm cười, tôi tin anh ấy sẽ tiếp tục sống đẹp và lan tỏa những điều tốt đẹp trong cộng đồng.

Anh Tường 'không thể tưởng tượng nổi' - ảnh 2

Leave a Comment