Chi tiết về văn học và nghệ thuật

Rate this post

Tháng năm, đêm dài ngày ngắn, thời tiết thay đổi liên tục, khi nắng vàng rực rỡ bỗng mây đen kéo đến, mưa xối xả. Dù trải qua bao thăng trầm của xã hội cát cứ, ông bà Hợi vẫn giữ được mảnh vườn rộng gần hai sào Bắc bộ với những gốc mít lâu năm, nhiều loại cây ăn trái, vài luống rau xanh tươi bốn mùa …

Khuôn viên sân vườn được quy hoạch rất ngăn nắp và khoa học, lối đi được lát gạch. Hương bưởi ngào ngạt, hai gốc mẫu đơn cổ thụ nở đỏ vào mùa hạ, hương lộc vừng và ngọc lan nhẹ nhàng, đan xen. Hãy nhớ những gì cô ấy đã nói. Trưa mùng 5, tôi tranh thủ chạy xe xuống thì anh mở cổng đợi tôi.
– Nó trèo lên giúp ông bà, cây mít không quá Ngựa.
Nghe vậy, tôi lao lên xe, cởi quần đùi, chỉ mặc cái quần đùi, ba chân bốn cẳng trèo lên cây, tay cầm chắc một cành cây, hai chân buông thõng xuống, nhận nhiệm vụ đóng vai thằng Mít.
Ánh nắng len qua từng kẽ lá, những làn gió mát lành từ sông Cầu thổi vào. Không khí trong lành, sự gần gũi yên bình, tiếng chim sẻ ríu rít và tiếng bà cháu rộn ràng là những điều duy nhất có thể nghe thấy ở nơi này. thời gian.
Bà Hợi một tay cầm chày, tay kia cầm dao găm. Như một phản xạ tự nhiên, cô ấy đưa tay lên ấn chiếc khăn đan khít trên đầu, cuộn hai chân lên cao quá đầu gối, nở một nụ cười thân thiện, hai hàm răng đen đều tăm tắp. Sau khi nhả miếng trầu đang ăn, bà Hợi ngậm miệng lại và bắt đầu khoanh tròn các từ trong những bài đồng dao mà bà nghĩ ra:
– Làm cây kết trái, làm gái có con, mít chạm cành, chanh chạm rễ. M..it… mít. Quả mít đó… ia..ia!
“Nó đây,” tôi ngoan ngoãn nói.
– Năm nay có bao nhiêu quả?
“Quả ngàn cân” – Tôi vội đáp.
– Bố của con bạn. Rất nhiều. Có pass không?
– Không. Cả quả to bằng cái ấm chén.
Cả tôi và cô ấy đều nở nụ cười chân thành như ngày đầu năm mới.
– Nhớ lại. Nếu nó không đúng, tôi sẽ chặt nó đi .. à. Châu Á. Châu Á…
– Đúng!
– Giờ cô ấy mới hỏi mày hả Mít?
– Năm ngoái sao nói ngàn quả mà có đến chục quả. Bây giờ, cô ấy sẽ phạt bạn một vài chục ghim?
Nâng chiếc chày lên trên đầu, nắm chày đập vào gốc cây, mỗi lần vồ rơi, chị lại thêm câu “Nghe con, nghe con”.
Tôi ở trên cây, mồ hôi ướt đẫm vai và van xin:
“Làm ơn nhẹ nhàng, xin hãy nhẹ nhàng. Năm nay, tôi sẽ đi lễ chùa năm lần mười lần ”.
Xong việc, cô ấy đưa cho tôi con dao chỉ vào những cành cây rườm rà rồi chặt xuống cho sạch cây rồi hắng giọng:
Thôi, mời anh xuống ăn cơm, trưa muộn rồi.
Trên bàn ăn cỗ cúng gia tiên mùng 5 tết ông bà mới xuống, nhìn qua thôi đã thấy thèm thuồng rồi. Cơm tám xoan thơm phức, đĩa cơm rang, đĩa nem rán vàng ươm, giòn rụm. Măng với móng lợn múc ra bát tình, vài bát chè cốm, hơn chục quả sung muối. Mình thích nhất là bát nước mắm nguyên chất với ớt ngâm được pha rất công phu, màu sắc tương phản hài hòa, đưa cơm vô cùng…
Sau khi ăn uống và dọn dẹp, cả nhà ngồi dưới gốc cây khế to che mát cả một khoảng sân. Bên nồi chè xanh nóng hổi, ​​để tráng miệng là chùm vải lai thơm đầu mùa. Hai người ngồi ngả lưng trên ghế bành và nói chuyện trời đất. Ngồi kể về quê hương với tấm lòng thiết tha, những câu chuyện xưa xoay quanh tết Đoan Ngọ vào ngày 5/5 âm lịch.
Tay cầm quạt vẫy. Ông già chậm rãi nói thêm về tục hái mít có vẻ khoa học vì nó gây phản ứng lột da, hạn chế nhựa và lá mọc lên, kích thích đậu quả. Thường thì việc dò vào ngày 5/5, nếu ai quên có thể dò vào các ngày trùng 9/9, 19/9, 29/9.
Nhấp một ngụm trà, cắn một miếng bánh đa, ông kể tiếp: “Ngày xưa ông bà ta thường nói“ Ngày mồng năm tháng năm kiêng ngồi trước cửa nhà. , nếu không thì sẽ bị sâu đít, đầu đinh ”. Ngày hôm sau, sau khi tiếng gà cuối cùng gáy, mặt trời chưa mọc, hai anh cả đã đánh thức cả nhà sớm hơn mọi ngày. Thức dậy vẫn nằm trên giường. , chưa đặt chân xuống đất đã được cho ăn các loại trái cây như mận, ổi, vải, khế, sung … Ông cho rằng, các loại trái cây trong lễ cúng tổ tiên đã được thần thánh hóa như một vị thuốc chữa bách bệnh, vừa được hưởng lộc mà như ăn hương, ăn hoa tiên vào bụng.
Câu chuyện thứ hai mà ông kể là: “Vào ngày Giáp Ngọ, ông lão bắt tất cả con cháu ra ngoài sân, quay mặt lên trời để khỏi trợn mắt. Sau đó là “lấy lá của tháng thứ năm”. Đầu tiên, bạn hãy đi lấy một sợi dây bình vôi để có thể buộc ngang lưng để không bị đau lưng, lấy lá móng để nhuộm vàng móng tay (nhuộm bốn móng trừ ngón trỏ). Số còn lại có thể đi lấy lá nào cũng được, trong vườn, trong ngõ, bờ sông về phơi khô uống, phòng chống rét, rét hại. Lá chanh, cam thảo nam, đinh lăng, gừng, mít, mít, chi tử, kỷ tử, tủy xương, dâu tằm, bưởi, sả, chanh, ổi, sài đất, nhọ nồi, ngó sen, trúc, tía tô … và nhiều loại khác trừ cây độc như lê gai, sắn dây, quất. Bởi theo quan niệm đúng đắn, chính Ngựa là dương khí mạnh nhất, tinh hoa âm dương kết tinh vào lá cây, ngọn cỏ nên lá nào cũng là một vị thuốc … Ông cũng cho biết thêm, bà lão cũng vậy. bảo cô ấy phải nín thở khi đến gần cái cây. Nếu bạn có thể nhặt nó lên hoặc kéo nó lên và đi ra ngoài cách đó vài bước chân để hít thở, thì nó sẽ có hiệu quả. Sau đó bẻ một cành xương rồng buộc ngoài cổng để xua đuổi tà ma. Xong đâu đó đến thùng nước, ông lão múc mấy xô nước mưa bảo nó cho đỡ nổi mẩn. Ngày đó nước mưa hiếm lắm, chỉ để ăn chứ ngày này tắm mát thì sướng lắm.
Theo anh Hội. Tôi nhắc lại câu chuyện mà ông tôi kể, chính ông đã phải bện cho bố vợ một đôi ngỗng trong Lễ hội Thuyền rồng. Quê tôi không có bánh giò, bánh ú, bánh tráng mà chỉ bày một mâm cúng (hoặc một đĩa thịt vịt) hoa quả và cơm rượu nếp. Hồi nhỏ, tôi hay bị xước móng tay, nên ông nội bảo tôi hay chống tay lên mái tranh. Tôi đã từng bò trên nóc bếp tranh và đọc “cào nóc nhà, cào nóc nhà” thế là xong. Thật là thiếu sót nếu không kể đến khoảng thời gian nhìn thấy lá cỏ gà hay cỏ tranh để biết trong năm có bao nhiêu trận bão lớn…
Bao nhiêu phong tục cũ vẫn còn được duy trì cho đến ngày nay, bao nhiêu đã biến mất và chỉ còn là dĩ vãng? Ai đã từng trải qua thì đó là những kỉ niệm đẹp của cả một trời kỉ niệm.
Đương nhiên, hôm nay nhớ nhung, nhớ quay quắt!

Leave a Comment