Màu của phương Tây

Rate this post

Hình ảnh nhỏ bé của số phận trôi đi cũng giống như số phận con người bị dòng đời xô đẩy, không có sức phản kháng mà chỉ biết gắn bó với nhau thành từng mảnh, từng mảnh để tồn tại. Xuôi dòng Mekong xuôi về Việt Nam rồi đổ ra biển Đông theo dòng Mekong chín nhánh, đâu đâu cũng thấy những vạt lục bình nhấp nhô, nhấp nhô theo sóng biển. Nhất là vào mùa nước nổi, khi mặt đồng bằng trở nên nhỏ bé vô cùng, thì lục bình trôi lại càng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.

Sắc màu phương Tây - ảnh 1

Miền Tây nếu không có lục bình thì làm sao có “bông hoa tím trôi, dòng sông chảy, anh thấy em nhỏ xíu, em thương anh…”.

Về quê, thấy bà ngoại thường lội ao vớt bèo về cho lợn ăn. Bèo bèo màu xanh thẫm, rễ cây nhão nhoẹt cùng vài con cua, con ốc bám đầy thu hút sự chú ý của lũ trẻ. Thân bèo nở ra rồi thắt lại phía trên để hở tiết diện lá tròn, mép lá như gợn sóng. Bọn trẻ cứ tưởng tượng mình là búp bê do thiên nhiên tạo ra. Thân bóp mềm, xốp rất thích. Những loại bèo này khác với bèo tây, bèo hoa dâu hay bèo tấm, chúng to bất thường. Sự hiện diện của chúng khiến cái ao nhỏ chật chội, bù lại vào mùa sinh sản, chúng lại nở những chùm hoa tím đẹp mê hồn. Từng bông hoa xếp chồng lên nhau thành một bông hoa, mỗi cây lục bình trưởng thành chỉ có một lần nở như vậy. Vịt trời không sống đơn lẻ mà thường sống cộng sinh thành đàn, từ đó sinh sôi nảy nở nên trong đàn vịt mẹ sẽ thấy có cả vịt mẹ và vịt con, rất giống một gia đình. Lục bình là tên gọi dân gian ở miền Bắc, trong Nam gọi là lục bình, có lẽ một phần vì màu xanh của nó, một phần vì hình dáng giống như lục bình (hoặc bình) hay bình cắm hoa. Chiếc nón vải “mềm như bàn tay” của Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam còn được gọi thân thương là “nón cườm”, rất thấm đẫm hồn dân tộc.

Đó là tình huống phù hợp. Khi tôi đang nghĩ về cuộc đời của lục bình – lục bình, tôi đang ngồi bên bờ sông Bảo Định ở Mỹ Tho, vỏ sò chạy qua lại, nước vào dồi dào, dòng lấp lánh, đó là những cụm lục bình kiêu kỳ. Đối mặt với biển. Lại nhớ đến anh Trần Tiến với câu nói đùa hơi sến súa nhưng chân chất “Em bằng lòng về quê anh, sông xanh, cù lao xanh…”, những nét quen thuộc của miền Tây với chiếc lá ba kích con đò, với chiếc cầu tre lỏng lẻo, với câu hát giao duyên, với mái tóc dài chấm lưng rung rinh cười sau nắng gắt… miền Tây mùa lũ với muôn sắc thái làm say lòng người mà có lẽ không nơi nào có được. . Được chứ. Trong không gian đa sắc màu ấy không thể thiếu màu lục bình.

Nhìn những chùm hoa lục bình tím biếc trôi dạt dào làm sao, hình ảnh người dân miền Tây sông nước đầy lo toan, vất vả, dẫu cả đời lam lũ mưa nắng vẫn một lòng thủy chung son sắt. . Như tình yêu thực sự dành cho nhau. Màu tím thủy chung còn gợi lên sức mạnh của người phụ nữ miền Tây dù gặp bão táp phong ba vẫn xanh tươi sắc phù sa, dám chấp nhận cuộc sống trôi dạt, gắn bó với những dòng sông, âm thầm. chảy. Nhưng, mạnh mẽ nhưng cũng mong manh, bởi khi con nước không còn là chỗ dựa, khi vớt được lục bình lên khỏi sông, thì cũng là lúc hết đời. Phải chăng đó cũng chính là ý nghĩa và là thông điệp cho sự mong manh của lục bình muôn đời phải gắn với số phận trôi nổi, chỉ đẹp khi nhìn, qua sóng, như thơ xưa, đau đến thấu tim. cảm thấy mãi mãi.

Yêu em cả đời trôi

\N

Lênh đênh mãi không chán dạo sông hồ.

Cuộc sống đang trôi trên mặt nước nhấp nhô

Mặc ngày tháng xô xô theo sóng bạc (bài thơ khuyết danh)

Dọc miền Tây sông nước tấp nập tàu thuyền, tôi nhớ lần đi chơi dọc kênh Chợ Gạo với chú Tư, thỉnh thoảng rễ lục bình vướng vào chân vịt khiến chú Tư kêu khổ nhưng cuối cùng. Chiều con nước lớn, anh ngồi câu cá dưới gốc cây bần, xuýt xoa thấy nếu không có đám lục bình này thì tôm cá chắc không tồn tại được vì nước kênh ô nhiễm, may mà có bèo tây cứu giúp. lọc ra. mang đến niềm vui cho mọi nhịp sống.

Miền Tây nếu không có lục bình thì làm sao có “bông hoa tím trôi, dòng sông chảy, anh xem em là cô bé, anh thương em…” (như lời bài hát của Trần Tiến), thế con người có thể đi mãi mãi. nỗi nhớ, nỗi nhớ, hương đất và tình người chất phác, chân thành, nồng hậu. Nên nếu tả được mỗi quê hương một màu, tôi sẽ chọn cho miền Tây màu tím hoang dại của bèo tây, bình yên trong đêm trăng non đầu tháng, khi gió thổi, thả. Em lắng nghe tiếng cầu, để lòng thổn thức theo nhịp trống …

Leave a Comment