Nỗi đau “thuộc dạng có số”: Đánh cược để giàu thì không cần học phải không các bạn?

Rate this post

Chuẩn bị đi học lại, mẹ hỏi tôi có cần đồng phục mới không, tôi trả lời: “Ừ! Năm nay cuối cấp 3 rồi, đừng mua gì cả, mặc cả năm chỉ phí. Ngoài ra, con cũng mỏng, quần áo của tôi năm ngoái vẫn còn rộng rãi ”. Mẹ vẫn quyết tâm chở tôi đến trường để chọn một bộ đồng phục mới và một bộ đồ thể dục.

Tôi hy vọng bạn thích kinh doanh, ngay cả khi đó chỉ là một người bán hàng rong
Mong bố thích kinh doanh dù chỉ là bán hàng rong (Ảnh minh họa)

Khi chuẩn bị giặt áo để ủi và ép huy hiệu, cô hít hà mùi vải mà nước mắt cô trào ra. Ai mà chẳng mê quần áo mới, bạn bè không ai là không có quần áo mới, nhưng thật lòng tôi không muốn mẹ mua cho, vì tôi biết mẹ không còn tiền.

Gia đình là nơi vun đắp hạnh phúc, là nơi con người ta được cha mẹ nuôi nấng, trưởng thành. Trong một gia đình, người trụ cột gia đình góp phần rất lớn trong việc xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Nhưng nếu trong gia đình mọi gánh nặng đều đổ lên vai một người: kiếm tiền, nuôi dạy con cái, lo toan mọi việc thì chẳng khác gì cột đình dễ đổ.

Đáng buồn hơn, gia đình chị lại rơi vào hoàn cảnh đó khi bố chị nghiện cờ bạc, mọi vất vả dồn lên vai mẹ chị. Mẹ cô vừa phải kiếm tiền nuôi chồng con vừa phải gánh trên vai món nợ mà cha cô đã gây ra. Kinh tế gia đình ngày càng khó khăn, tình cảm của cả gia đình cũng vì thế mà dần rơi vào bế tắc. Bố tôi rất tài giỏi, từ trưởng phòng kinh doanh của một công ty giờ chỉ giỏi đóng vai … con nợ.

Bố tôi tiêu tiền vào vé số, cờ bạc, cá độ thay vì giúp gia đình có cuộc sống tốt hơn, lo cho hai con ăn học. Ba tôi không biết bao nhiêu là chi tiêu hàng ngày, hàng tháng đã đè nặng lên mẹ tôi. Anh chỉ mơ đến số tiền “khủng” mà cá độ mang lại.

Đôi khi, tôi chỉ mong bố tìm được công việc ổn định, phụ giúp mẹ trang trải cuộc sống hàng ngày. Chỉ những điều nhỏ nhặt đó thôi là mẹ sẽ nguôi ngoai phần nào. Tôi không dám xin tiền để mua đồ cho bản thân hay đi chơi với bạn bè vì tôi biết rằng để nuôi con đàng hoàng là một số tiền không hề nhỏ.

Hè này, tôi đi làm thêm và phụ giúp bà con buôn bán kiếm tiền mua sách vở và sửa xe đạp. Mẹ tôi cảm thấy có lỗi với tôi vì tôi còn quá nhỏ để chăm sóc bản thân. Và bố không nhìn tôi, ông vẫn mải mê với những trò chơi, những con số, những giấc mơ bong bóng. Tôi nhớ khi đó bố tôi rất yêu tôi. Lương kiếm được, bố mua cho con cái áo đẹp, bố đưa cả nhà đi chơi Thảo Cầm Viên. Giờ đây, cá độ và cờ bạc đã biến bố tôi thành một con người khác.

Một lần cha tôi lấy trộm một chiếc nhẫn vàng 5 inch, và bà tôi đã tặng nó cho tôi khi đạt thành tích xuất sắc ở trường tiểu học. Tôi bực bội nói với cha tôi: “Tại sao ông lại làm điều này? Nếu anh không chăm sóc em, em sẽ càng làm tổn thương anh nhiều hơn. Cha cố gắng từ bỏ thói cờ bạc để giúp mẹ chăm sóc các em và em trai. Đánh cược rồi giàu mà nhà xây rồi thì xã hội đâu cần nghề khác đúng không? Mình cũng không cần học, chọn nghề để tiêu đúng không? ”

Cha bật khóc, ôm chầm lấy tôi, nói lời xin lỗi. Cứ tưởng lần đó ba tôi hết đỏ đen. Nhưng đó chỉ là điều tôi hằng mong ước. Thực tế, cả mùa hè năm nay, cả gia đình tôi vẫn đang điêu đứng vì chủ nợ đến đòi tiền.

Có những buổi chiều tan học, em ước được bố và các cô chú bán kem, xúc xích, bánh tráng trộn… ở cổng trường. Dù biết ngày nào các anh cũng không kiếm được nhiều tiền nhưng có một chút để nuôi vợ con cũng tốt. Và đó là những đồng tiền được tạo ra từ mồ hôi, từ công sức lao động của các cô chú chứ không phải từ một con số may mắn nào đó.

Dù cá cược giải trí một hai lần là vui nhưng nếu lún sâu vào đó thì sẽ lâm vào cảnh nợ nần, ngày càng xa cách với người thân, luôn mang tâm lý lo sợ, lâu dần sẽ sinh ra căng thẳng, trầm cảm. Vì vậy, những gia đình có người thân tham gia cờ bạc hãy nhanh chóng tìm cách giúp người đó thoát ra khỏi bóng tối đó trước khi không thể quay đầu lại và mãi mãi dừng lại vào ngõ cụt.

Lê CL (14 tuổi, TP.HCM)

Leave a Comment