Phở Hà Nội thời Covid-19

Rate this post

Người Hà Nội thích ăn phở ở quán để thưởng thức trọn vẹn hương vị, cái nóng và cái không khí bởi phở mang về nhà từ lâu chỉ dành cho người ốm, người già …

Vào một ngày bình thường, người Hà Nội tiêu thụ có lẽ cả triệu bát phở và có lẽ người Hà Nội ăn phở nhiều nhất trên thế giới. Cả chuyện quyết định ăn phở buổi sáng ở đâu cũng đủ đau đầu, chưa kể ăn phở gì, quán nào, thời gian nào trong ngày nên ăn ở đâu …

Người Hà Nội ăn phở như người Việt xưa ăn trầu. Không còn “miếng trầu là đầu câu chuyện” mà là “bát phở mở lòng”, thế nào cũng được, cứ làm bát phở rồi nói sau. Không còn biết chủ đề để nói về thời tiết nữa, chỉ cần nói đến phở thôi là câu chuyện sẽ nổ như bắp rang.

Vì vậy, khi mở mắt ra, người Hà Nội nghĩ đến ăn phở, buổi trưa đói bụng cũng nghĩ đến bát phở, buổi tối cũng có thể bát phở thay cơm, nửa đêm vẫn đi ăn phở. Ăn phở không chỉ để no căng bụng làm việc mà ăn phở vì thích, vì thời tiết đẹp, muốn ăn phở vỉa hè hay trời mưa to khiến bụng thèm một tô phở nóng hổi. .

Ăn phở ngoài hàng quán dù dột nát vẫn có vị riêng.

Ăn phở ngoài hàng quán dù dột nát vẫn có vị riêng.

Nhưng đất nước cuồng phở đó lại có cảnh ăn phở nhanh chóng vì Covid-19. Căn bệnh toàn cầu đã làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống trong xã hội. Cách đây một năm, các quán phở phải đóng cửa cả tháng để chống chọi với dịch bệnh. Năm nay quán phở vẫn mở nhưng không bán tại chỗ mà chỉ bán mang về.

Tình trạng này đã tạo ra tình trạng khó khăn, khiến tô phở quen thuộc trở thành “dịch bệnh” tô phở. Người Hà Nội chưa bao giờ dùng từ “dịch” vì nó là phương ngữ của người Nam Bộ. Dịch bệnh là gì, nó là một từ chỉ những điều xấu, tiêu cực. Người Sài Gòn thường nói: “cha mắc bệnh, con ôn”… vậy đó.

Tuy nhiên, không phải đến bây giờ từ dịch mới đắt, theo đúng nghĩa đen: thứ mà chúng ta mắc phải trong thời kỳ có dịch. Bát phở mắc dịch là bát phở nhiễm hoàn cảnh dịch bệnh, thời phòng bệnh. Đã vậy, bát phở không còn bình thường khiến việc ăn phở bỗng như hôn qua khẩu trang y tế.

Tại sao vậy? Cứ nhìn cộng đồng mạng than phiền không ăn được phở dù các quán phở vẫn mở bán. Phở bán là một chuyện, nhưng ăn phở ở đâu lại là chuyện khác. Rõ ràng, phở ngon nhất, ý nghĩa nhất bao giờ cũng có ở quán phở, dù nhà hàng, bàn ghế, dụng cụ ăn uống có thể luộm thuộm, tồi tàn.

Mọi người có thể nấu phở tại nhà một cách dễ dàng vì mọi thứ hỗ trợ nấu phở đều có sẵn và tiện lợi, chỉ cần bấm máy là đủ trong “phút”. Tuy nhiên, nấu phở ở nhà cũng giống như nấu bún, có khi không sao, nhưng nấu hàng ngày cũng không sao vì dù sao cũng rất nhiều việc. Thật khó để bỏ ra vài giờ đồng hồ để nấu một tô phở trong vài phút.

Đó là lý do tại sao người ta thích ăn phở tại các nhà hàng để thưởng thức hương vị thơm ngon, giải nhiệt và không khí phở mà chỉ nơi đây mới có. Phở mang đi hay phở “ăn tận nơi” dù sao cũng sẽ mất đi một phần giá trị “không dinh dưỡng” đó. Ăn phở ở nhà không được đụng vào người, không được xin ít dấm tỏi, không được nghe tiếng xì xụp xung quanh, không được nhìn người khác ăn phở trong khi mình nuốt nước bọt. Ngoài ra, phở mang về nhà chỉ dành cho người ốm, người già …

Vì vậy, người Hà Nội nhìn bát phở nhiễm khuẩn bằng một cái nhìn rất … bệnh dịch. Không muốn ăn thì thèm, ăn thì đi mua hoặc phải nhận từng hộp nhựa đựng bánh phở, thịt, rau kèm túi nước, túi tương ớt, lát chanh … rồi mới có. để dành thời gian sắp xếp bát và đun sôi nước dùng. giữ ấm rồi ăn. Nhưng không phải ai cũng là hàng xóm của một quán phở để chỉ cần bước vào là đã có ngay một tô phở nghiêm túc.

Tuy nhiên, để thỏa mãn vị thần ăn nói của mình, anh ta đang loay hoay vì mấy ngày rồi không được ăn phở nên phải ăn phở theo những cách chưa từng có. Có kẻ liều lĩnh đi ăn phở chui, uể oải nhìn trước ngó sau rồi lẻn vào quán ăn như một cuộc hành quân tình báo. Có người phóng xe vào quán phở, xách cả khay phở đầy chanh, ớt, dấm tỏi, trứng, lòng luộc lên xe, đóng cửa xe chồng một bát, vợ một bát, húp xì xụp. Thậm chí có người còn đẩy lùi ghế để nhường chỗ cho khay phở trên xe. Đối với những người không có xe hơi, cũng không ở gần quán phở thì phải ăn “phở bung”. Trả tiền phở xong, anh bưng bát ra cách quán phở vài mét, tìm bậc thềm có bệ đá cao rồi đặt bát phở xuống húp xì xụp. Cũng có những người thường “đi cam” (cắm trại) nghiện phở, mua phở về rồi nấu đồ ăn cắm trại, tưởng tượng đang ngồi ở một nơi đẹp đẽ, thưởng thức một món ăn khoái khẩu.

Những món phở kiểu này thường xuất hiện vào thời điểm rất sớm trong ngày, khi quán phở mới khai trương, người còn chưa đông hoặc còn vắng vẻ. Nhưng làm được gì, khi người ta thèm phở đến mức không thể ăn mãi những thứ “mang đi” như bánh mì, xôi…. Đó thực sự là một “dịch bệnh” tô phở.

Bát phở có lẽ đã vượt ra ngoài một món ăn đơn thuần để trở thành một thứ khiến người ta phải phát điên lên vì hoài niệm. Cảm giác đó chỉ có thể nhìn thấy khi yêu. Người Hà Nội chỉ mong một ngày “thái bình” để có thể ăn phở bình thường như ý muốn!

Anmustang
Hình ảnh: Vũ Minh Quân

Leave a Comment