Trịnh Công Sơn – Thanh Thủy: từ ‘Ướt mi’ đến ‘Yêu một người’

Rate this post

Một đêm, thấy Thanh Thúy rơm rớm nước mắt, Trịnh Công Sơn đã thức trắng đêm viết “Ướt mi”, rồi gửi từ Huế vào Sài Gòn ca khúc “Yêu một người”.

26 năm qua, tôi thích viết tản mạn – sáng sớm, đêm chưa tàn, ngày chưa tàn. Một buổi chiều hoàng hôn phủ xuống dòng sông thân yêu. Một sớm mai châm thuốc với tách cà phê nóng. Trên những chiếc máy bay xuyên lục địa, những chuyến xe xuyên Nam …

Tôi đã viết như vậy. Thường ở một mình, kể cả nơi đông người, như đang tâm sự với chính mình. Rồi tôi gửi nó cho gió, cho một người mà tôi thấy có duyên. Nghĩ về điều đó, tôi đã viết 10.000 trang. Tính trung bình trong 26 năm qua, mỗi ngày là một đoạn văn, nằm rải rác trên một trang.

Tiến sĩ Nguyễn Công Phú đến thăm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vào tháng 3 năm 2001, chỉ vài ngày trước khi ông qua đời.  Ảnh: Nhân vật cung cấp.

Tiến sĩ Nguyễn Công Phú đến thăm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vào tháng 3 năm 2001, chỉ vài ngày trước khi ông qua đời. Hình ảnh: Nhân vật được cung cấp.

10.000 trang đó hơi lộn xộn, lan man, giống như một vài câu thơ haiku tình cờ tìm được, một bài báo ngắn hai trang về quản lý để đăng trên báo, ý muốn truyền cho nhân viên vượt qua khó khăn. Khoảng 10 năm trở lại đây, khi nghe nhạc hay bất chợt bắt gặp giai điệu, tôi lại đưa lên diễn đàn quen thuộc với bài “confessions”, theo phong cách “DJ NCP bản nhạc yêu thích của tôi” (tiêu đề trên diễn đàn nội bộ của công ty. công ty).

Thanh Thủy, theo tính nhẩm của tôi, năm nay đã 80 tuổi – cùng tuổi với Trịnh Công Sơn, hơn tôi 10 tuổi, sinh đầu thập niên 1950. Có lẽ vì vậy mà thuở thiếu thời, tôi không biết “phải lòng” Thanh Thúy như Trinh năm 17 tuổi.

Trịnh Công Sơn năm 17 tuổi có lẽ chỉ đủ tiền gọi một ly chanh đá rẻ nhất, có thể là vài ly rum ở quán để nghe Thanh Thúy hát hàng đêm. Anh ta chắc chắn không có bộ vest và cà vạt như một quý ông sành điệu. Khi đó, Trinh đang học năm cuối cấp 3 ở một trường Tây. Mẹ Trinh chỉ có thể lo tiền ăn học nên anh sống một cuộc sống bình thường chứ không thể sống như công tử con nhà giàu.

Tôi nghe nói một đêm, Trinh rụt rè đề nghị một bài hát Một giọt mưa của mùa thu (sáng tác Đặng Thế Phong), Thanh Thúy đồng ý hát. Nhưng khi nói đến câu “khóe mắt em”, cô ca sĩ 17 tuổi đã bật khóc. Hôm đó, Trinh thức cả đêm để viết Mắt ướt tặng cô ấy. Hát xong một đêm nữa, Thanh Thúy mời Trinh lên sân khấu để cảm ơn. Câu chuyện nhẹ nhàng, mơ hồ và kín đáo mang tên Thanh Thúy – Trịnh Công Sơn bắt đầu từ đó.

Tôi nghe kể rằng “một đêm Thanh Thúy đưa Trịnh Công Sơn về nhà trọ của mình và hàng ngày lo cơm nước cho Trịnh”. Từ “nghe nói” rất mơ hồ – từ lời kể của một bạn Trinh, học cùng trường Sư phạm Quy Nhơn, vào Bảo Lộc “gõ đầu trẻ”. “Bản điều trần” đó được đưa lên mạng vào năm 2004, với tiêu đề rất hay – “Từ Mắt ướt đến Yêu một người“.

Năm 2004, khi Trinh đi vắng, Thanh Thúy vẫn như xưa, không hề chỉnh sửa. Thái độ đó xuyên suốt: họ không bao giờ nói lời yêu thương hay lòng trắc ẩn. Trước những tin đồn (dù ít hay nhiều) hay tình yêu đơn phương, đó chỉ là sự im lặng gần như tuyệt đối. Hay một câu trả lời ngớ ngẩn như: “Lúc đó, tôi là một nhạc sĩ nghèo ..”.

Với giọng điệu chắc nịch, Trịnh, qua lời Văn Cao, là “một nhạc sĩ trẻ nghèo thất tình, được yêu bởi một người đẹp đài các”. Dù là câu chuyện tình yêu không dài nhưng tình cảm ấy, Văn Cao đã gói gọn trong bài ca bất hủ một thời bấy giờ.

Nếu điều “nghe nói” là sự thật (mà tôi tin là đúng đến 98,99%, sẽ giải thích ở phần sau), thì sau một thời gian ngắn gắn bó với Thanh Thủy, Trinh đã rời Huế. Rồi từ miền đất mộng mơ gửi bài hát về Sài Gòn Yêu một người. Đối với ai, tôi không cần nói rõ.

Phải chăng năm 17 tuổi yêu 17, nữ phụ là “em trong mộng” của bao công tử Sài thành còn nam phụ thì vô danh tiểu tốt khó ở bên nhau lâu dài dù sâu đậm đến đâu. họ yêu? Như Mai Thảo – một người con Hà Thành chính hiệu, ngay sau năm 1954 vào Sài Gòn tiếp tục làm nghề viết văn, “yêu” Thanh Thúy dù đã “nặng lòng” Thái Thanh. Cũng như Nguyên Sa, Hoàng Hải Thủy … đã gửi gắm vào văn đàn nhiều mỹ từ về Thanh Thủy của tuổi 18, đôi mươi.

Vào những năm 1960, tôi hình dung ra nhiều người đàn ông trẻ và trung niên mê mẩn Thanh Thủy. Sáng nay tôi lại được nghe Thanh Thúy – người đầu tiên hát nhạc Trịnh – qua Mắt ướtđã sẵn sàng Yêu một người. Ít ra hồi đó cô ấy cũng là ca sĩ nổi tiếng trong dàn hợp xướng, nghĩ lại bây giờ, nhiều ca sĩ quá dễ được gọi là diva.

Con gái Huế, nữ Việt kiều Hà Nội tuy dè dặt, dè dặt nhưng đôi khi cũng dám bùng nổ trong khí phách. Tuy nhiên, đến lúc phải lựa chọn cuộc sống trăm năm thì rất thực tế. Phải chăng Trịnh Công Sơn đã “cảm” được điều này nên đã rời Huế.

Tự nhiên tôi muốn viết về Thanh Thúy như một lời xin lỗi muộn màng gần 60 năm về trước, về giọng hát da diết, da diết của chị.

Làm ướt bạn, yêu ai đó – Hai bài ca dao này thể hiện một trạng thái tâm tư, tình cảm, tâm trạng: yêu rồi thì thôi. Đó là động từ mà người Huế thường dùng thay cho tình yêu.

Qua hai sáng tác này, có lẽ Trịnh Công Sơn đã yêu. Thanh Thủy thì sao? Có thể bị tổn thương, ít nhất là đau buồn. Nhưng có vô vàn lý do để chuyện tình mới nhanh chóng phai nhạt, chưa từng thấy.

Giữa Thanh Thúy và Trịnh Công Sơn, tháng năm còn lại chắc hẳn là thứ chưa từng tồn tại.

Tôi “trở lại” với Thanh Thủy cũng nhờ Hoài Nam – người dẫn chương trình 70 năm tình ca… và Thanh Thúy năm 16 tuổi bắt đầu chăm lo cho gia đình, đặc biệt là chăm sóc mẹ bị ung thư, biết chọn những bài của dàn nhạc tình ca đầu tiên của Việt Nam, thật có gu. Không giống như cách, viết ngay bây giờ.

Trịnh Công Sơn của Thanh Thúy thuở ấy, đã đi vào âm nhạc, hàng trăm năm sau vẫn được mọi người nhớ đến, yêu mến và yêu mến. Dù “yêu và được yêu” chưa chắc đã là yêu.

TS Nguyễn Công Phú – TGĐ Apave Châu Á Thái Bình Dương

Leave a Comment